Vợ Ơi Chào Em

Chương 45 : Thích rồi

Ngày đăng: 14:42 19/04/20


Ngắm biển mây được một

lúc, Ngụy Sở đột nhiên nói: “Chờ anh một lát, anh đi mua cái này.”



Tô Nhạc gật đầu, sau khi

Ngụy Sở rời đi, cô đứng nhìn xung quanh cảnh quan của đài ngắm cảnh bằng đá

này, thấy bên phải dựng những tảng đá rất lớn, cô không nhịn được mà đến gần

hơn để quan sát, phát hiện bên trên khắc rất nhiều chữ, đều là những cái tên xa

lạ khắc chung với nhau, khiến cho những tảng đá này loang lổ, nhưng cũng không có

vẻ xấu xí.



Tô Nhạc nghĩ thầm, đây có

bị coi là phá hoại của công không?



“Nghe nói đó là đá tam

sinh, rất nhiều đôi tình nhân thường nhờ sư phụ khắc tên bọn họ lên đó.” Giang

Đình chỉ chỉ một hòa thượng mặc một chiếc áo cũ ngồi trên ghế cách đó không xa:

“Vị sư phụ kia khắc chữ vừa nhanh vừa đẹp, em có muốn thử không?”



Tô Nhạc thầm lắc đầu,

đúng là thời buổi kinh tế thị trường, người xuất gia cũng dùng cách thức lãng

mạn như thế để kiếm chút tiền nhang đèn. Đá tam sinh này cũng thật giống như

hàng hóa trên vỉa hè, tùy tiện là có thể tìm vài khối lớn đặt ở đây.



Cô đi đến một tảng đá gần

nhất, thầm nghĩ những người trên đó, có bao nhiêu người thật sự ở lại bên nhau,

có bao nhiêu người cất bước ra đi?



Không biết có ai khắc tên

mình vào trong góc, nơi khó phát hiện kia không? Tô Nhạc tò mò bước vào rào

chắn, vòng ra phía sau tảng đá, trên đó có rất ít tên, cô cười thầm, quả nhiên

những người yêu nhau đều thích hạnh phúc được sưởi nắng. Cô ngồi xổm xuống xem,

nhìn mấy chữ to nhỏ bên dưới tảng đá, những nét chữ đó đã mờ mờ, không còn nhìn

rõ.



Tính cách Tô Nhạc đôi khi

rất kỳ quái, có những chuyện chẳng có ý nghĩ gì, cô lại làm rất nhiệt tình, vì

vậy cô cúi gằm đầu xuống, híp mắt cố gắng nhìn rõ mấy chữ bên dưới.



Ngụy Sở chúc Tô Nhạc

hạnh phúc?!



Tô Nhạc lắc lắc cổ nghĩ,

người trùng tên họ trên thế giới này đúng là rất nhiều. Ngón tay cô vô thức sờ

lên những chữ nho nhỏ gần sát mặt đất, Tô Nhạc đứng lên, có chút hoảng hốt,

hoang mang bước ra khỏi rào chắn.



“Phía đó có cái gì vậy?”

Giang Đình thấy biểu hiện quái dị của Tô Nhạc, tò mò hỏi.




“Câu chuyện về cô con gái

của bá tước gì đó bị mẹ kế ngược đãi, sau đó đi một đôi giày đặc biệt tới tham

dự tiệc tối, cuối cùng được hoàng tử yêu?” Ngụy Sở sờ sờ cằm: “Cô bé lọ lem

thay quần áo đẹp ra là hoàng tử không nhận ra nữa, còn phải dựa vào một đôi

giày để nhận người, đây cũng tính là tình yêu sao? Thứ hoàng tử kia yêu là bộ

quần áo đẹp kia chắc?”



“Đừng dùng tư duy logic

bình thường để nghiên cứu một câu chuyện cổ tích.” Tô Nhạc liếc mắt khinh

thường, đàn ông quả là sinh vật thiếu sức tưởng tượng, tuy cô cũng không thích

câu chuyện cổ tích này.



“Mấu chốt là, hoàng tử

thích gì ở cô bé lọ lem?” Ngụy Sở đột nhiên cảm thấy hứng thú với câu chuyện cổ

tích này: “Hơn nữa, cô bé lọ lem kia không thật sự là một cô bé lọ lem, tuy cô

ấy ngủ trong phòng bếp, nhưng đối với thế giới bên ngoài, thân phận của cô ấy

vẫn là con gái của một bá tước, đây là một chuyện không thể thay đổi, vì vậy,

cô ấy xứng đôi với hoàng tử. Cho nên ý nghĩa thật sự của câu chuyện này cũng

không phải tình yêu giữa giới quý tộc và người dân nghèo hèn.”



Cũng có lý, Tô Nhạc ngẩng

đầu nhìn Ngụy Sở: “Cho nên?”



“Anh không phải hoàng tử,

em không phải cô bé lọ lem, vì vậy, chúng ta là một đôi trời sinh.” Ngụy Sở lại

hôn trộm một cái nữa: “Anh là người đàn ông đáng để dựa vào hơn hoàng tử kia

nhiều.”



“Cảm giác dát vàng lên

mặt thế nào?” Tô Nhạc nghĩ mình liếc nhiều đến mức mí mắt sắp bị chuột rút.



“Thật ra, anh là một

người rất thành thật.” Ngụy Sở trả lời nghiêm túc: “Anh chưa bao giờ dát vàng

lên mặt mình.”



“Xì.” Tô Nhạc nghiêng đầu

nhìn ra ngoài cửa sổ, cáp treo đã đến sườn núi, vai được một cánh tay ấm áp

vòng quanh, cô quay đầu nhìn vào đôi mắt đẹp của Ngụy Sở.



“Bất kể em có dáng vẻ gì,

anh nhất định sẽ tìm được em trong đám đông ngay từ cái nhìn đầu tiên.”



Tô Nhạc quay đầu, không

nhìn gương mặt đẹp trai chết người kia nữa.



Nói những lời ngon ngọt

này làm gì, muốn chết sao!