Vợ Ơi Chào Em
Chương 54 : Bà Ngụy thật nhiệt tình…
Ngày đăng: 14:42 19/04/20
Sáng sớm ngày thứ sáu,
mặc kệ Tô Nhạc không muốn ngày này tới đến mức nào thì nó vẫn cứ tới.
Cô giương mắt nhìn quần
áo, váy vóc đủ loại kiểu dáng trên giường, cảm thấy cái nào cũng không phù hợp,
tuy cô không muốn thừa nhận mình đang căng thẳng, nhưng sự thật chính là như
vậy, cô thật sự đang căng thẳng. = =
Chọn tới chọn lui, cuối
cùng, cô chọn một chiếc váy nhạt màu, kiểu dáng đơn giản, mặc trên người làm
cho người ta cảm thấy rất thục nữ, ông cụ tám mươi tuổi hẳn sẽ thích cô gái nhã
nhặn một chút, đúng không?
Vừa mới chuẩn bị xong
Ngụy Sở đã gọi điện tới, Tô Nhạc mang theo túi lớn túi nhỏ quà cáp xuống lầu,
thấy vẻ mặt ranh mãnh của người nào đó, gương mặt cô chợt ửng đỏ: “Anh nhìn cái
gì?”
“Nhìn người đẹp chứ còn
nhìn gì nữa.” Ngụy Sở giúp Tô Nhạc mở cửa xe, để túi lớn túi nhỏ trong tay cô
ra ghế sau, cười hì hì nói: “Phục vụ cho người đẹp là niềm vinh dự của anh.”
Nói vậy nhưng trong lòng anh lại thở phào nhẹ nhõm một hơi vì sự coi trọng của
Tô Nhạc đối với lần thăm hỏi này. Anh không sợ Tô Nhạc vì coi trọng mà bất an,
anh chỉ sợ Tô Nhạc không thèm để ý đến cái nhìn của người lớn trong gia đình
anh.
“Em đã ăn sáng chưa?”
Ngụy Sở hỏi.
“Em không đói.” Tô Nhạc
chỉ cảm thấy căng thẳng đến mức dạ dạy xoắn lại, làm gì còn biết đến đói bụng.
“Em đừng quá lo lắng, bố
mẹ anh đều rất thích em, từ lâu đã muốn gọi em về nhà ăn cơm, tính tình ông nội
anh cũng rất hiền lành, dễ gần.” Anh nói rồi khom người giúp Tô Nhạc thắt dây
an toàn: “Chúng ta đi ăn sáng trước rồi hãy về nhà.”
“Ai căng thẳng, anh chỉ
tự suy diễn là giỏi.” Tô Nhạc hừ lạnh một tiếng, nghe Ngụy Sở nói vậy, sự căng
thẳng trong lòng cô không giảm đi được bao nhiêu, nhưng quả thực cô có chút đói
bụng. Hai người tới quán ăn sáng ăn vài thứ, sự căng thẳng trong lòng Tô Nhạc
tuy không giảm bớt nhưng ít ra dạ dày cũng không thắt chặt lại nữa.
Trên đường đi, dáng vẻ
giả bộ thoải mái của Tô Nhạc khiến cho tâm trạng của Ngụy Sở rất tốt, vì vậy,
anh vừa lái xe vừa nói chuyện đùa cho Tô Nhạc vui vẻ, Tô Nhạc đáp lại câu được
câu không, đột nhiên nhớ ra trước đây khi tới gặp bố mẹ Trang Vệ dường như cô
cũng không căng thẳng như bây giờ, có lẽ khi đó cô còn quá trẻ, không biết gặp
“Đang nói đến chuyện cháu
bị chó đuổi hồi còn bé.” Bác cả ấn một miếng táo vào trong tay Tô Nhạc: “Mọi
người đang để Tiểu Nhạc hiểu biết thêm về cháu đấy thôi.”
Ngụy Sở thấy Tô Nhạc nhịn
cười đến mức đỏ mặt, có chút bất lực: “Vậy thật sự cảm ơn mọi người.” Có vẻ tất
cả những chuyện ngớ ngẩn trước kia của anh đều bị kể cho Tô Nhạc nghe cả rồi.
“Tiểu Sở à, Tiểu Nhạc đã
tới đây rồi thì con dẫn con bé đi thăm quan xung quanh đi.” Bà Ngụy cười tủm tỉm
nói: “Khung cảnh xung quanh cũng không tệ đâu.” Bà Ngụy tư tưởng tiến bộ, nghĩ
cách gia tăng thời gian ở bên nhau của lớp trẻ, những người lớn khác đều không
phản đối, cùng nhau đuổi Tô Nhạc và Ngụy Sở ra khỏi tứ hợp viện.
“Nghe nói tay nghề nấu ăn
trước kia của anh rất kém cỏi phải không?” Tô Nhạc sóng vai cùng Ngụy Sở, ánh
nắng mặt trời dào dạt, ấm áp chiếu lên người khiến cô cảm thấy vô cùng thoải
mái.
“Khi đó còn trẻ, chưa kịp
học.” Ngụy Sở cười, nắm lấy tay Tô Nhạc: “Có phải mẹ anh nói cho em mấy chuyện
ngốc nghếch của anh trước đây không?”
“Đâu có.” Tô Nhạc lắc
đầu: “Rất thú vị mà.”
Đi vào con phố nhỏ đầy
hương vị cổ kính, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy mấy đứa trẻ cười đùa, Tô Nhạc
nhìn bốn phía: “Khi còn bé nhất định anh có rất nhiều bạn bè chơi cùng đúng
không?”
“Đương nhiên, trước đây
anh từng là đại ca của lũ trẻ con khu phố này đấy.” Ngụy Sở kể về một số chuyện
thú vị khi còn nhỏ, khi đi tới đầu phố, anh đột nhiên nói: “Trong cuộc sống
trước đây của anh không có em, anh hy vọng trong cuộc sống sau này của anh, mỗi
một việc đều sẽ có em tham dự.”
“Tít ~” Tiếng còi xe ô tô
vang lên trong con phố nhỏ vô cùng rõ ràng.
Tô Nhạc ngẩng đầu nhìn
Ngụy Sở, một lúc lâu sau, cô nở nụ cười: “Vậy còn phải xem biểu hiện của anh
đã.”
Cả đời ở bên một người
như vậy dường như là một chuyện thật tốt.