Vợ Ơi Chào Em

Chương 57 : Cầu hôn

Ngày đăng: 14:42 19/04/20


Ngày hôm sau, khi Tô Nhạc

tỉnh dậy, Ngụy Sở đã làm xong bữa sáng, Tô Nhạc vừa ăn trứng ốp vừa nghĩ, có

một người bạn trai như Ngụy Sở thật là một chuyện may mắn.



Là một cô gái mà không

làm được món ăn mỹ vị, Tô Nhạc thật dửng dưng, cơm nước xong, thay quần áo, đã

là mười giờ sáng, quả nhiên ngủ đến phát chán là môt chuyện rất tốn thời gian.



Đang đợt Quốc Khánh, rất

nhiều siêu thị xúc tiến hoạt động tiêu thụ hàng hóa, rất đông người, Tô Nhạc đi

phía trước, Ngụy Sở đẩy xe hàng đi theo phía sau, xuyên qua một loạt kệ hàng.



Loại khoai tây chiên này

mới ra, mua về ăn thử. Trà sữa hãng này rất ngon, mua về một hộp. Thịt bò khô

của hãng này ăn rất vừa miệng, mua về một túi.



Ngụy Sở đi theo phía sau

Tô Nhạc, nhìn những thứ đồ ăn vặt hỗn loạn trong xe, bắt đầu hoài nghi ngày

thường Tô Nhạc đều ăn những thứ này để sống, hầu hết những thứ này đều không có

dinh dưỡng, ăn nhiều quá không tốt cho sức khỏe.



Tới hàng rau quả, Tô Nhạc

nhìn đi nhìn lại, không biết nên chọn cái nào mới ngon, cuối cùng im lặng giao

nhiệm vụ gian khổ này cho Ngụy Sở.



Động tác Ngụy Sở chọn đồ

ăn nhìn rất thích mắt, cải trắng muốt, khoai tây tươi, rau quả đủ loại đều mua

không ít, thứ nào cũng tươi tốt như nhau, được bỏ vào trong xe hàng, Tô Nhạc

nghi ngờ Ngụy Sở muốn mua hết nguyên liệu nấu ăn cho mấy ngày tới.



Tới khu thịt tươi, Ngụy

Sở mua thịt dê, thịt lợn, cánh gà, cuối cùng Tô Nhạc cảm thấy có gì đó không

đúng, cô khó hiểu nhìn một đống đồ đạc: “Vì sao lại mua nhiều như vậy?”



“Mời mấy người bạn tới

cùng ăn.” Ngụy Sở cười cười nói với Tô Nhạc, lại thả một cái chân thỏ vào trong

xe.



Tô Nhạc có chút hoài

nghi, cô nghe những người bạn của Ngụy Sở nói anh không thích chủ động làm cơm

cho người khác, hôm nay vì sao lại mời bạn tới ăn, thật là kỳ cục.



“Cái này!” Tô Nhạc chỉ

vào một túi nấm kim châm, kéo tay áo Ngụy Sở: “Mua cái này đi!”



Ngụy Sở khom người cầm

lên một túi: “Nấm xào, canh cá? Hay là canh nấm?”



“Chọn món nào sở trường

của anh đi.” Tô Nhạc thấy món mình thích được mua, thỏa mãn cười: “Em không

chọn được.”


như hận không thể thay cô đồng ý, không khỏi bật cười.



Nhìn vẻ mặt nghiêm túc

của người trước mặt, cho dù bị bạn bè trêu chọc như vậy, trên mặt anh vẫn không

có một chút ngượng ngùng, chỉ chăm chú chờ đáp án của cô.



“Nếu em đồng ý, sau này

cơm ai nấu?”



“Anh nấu.”



“Quần áo thì sao?”



“Anh giặt.”



“Sàn nhà nữa?”



“Anh lau.”



“Nếu em muốn ra ngoài?”



“Anh đi cùng.”



“Còn nếu anh thay lòng

đổi dạ thì sao?”



“Anh sẽ không thay lòng

đổi dạ, nếu anh thay lòng đổi dạ, tất cả tài sản đứng tên anh sẽ thuộc về em,

anh cũng sẽ cô đơn cả đời.”



Viền mắt Tô Nhạc ửng đỏ,

cô không phải loại người tham tiền tài, nhưng trên thế gian này có mấy người

đàn ông có thể thật sự bằng lòng giao tất cả tài sản cho vợ.



“Nếu không, ngày mai anh

lập tức sang tên toàn bộ tài sản cho em, chỉ cần em đồng ý lấy anh, những thứ

này chẳng đáng gì.” Ngụy Sở lo sợ Tô Nhạc nghi ngờ anh không thật lòng, lại sợ

Tô Nhạc hiểu lầm hình tượng của cô trong trái tim anh, vội nói: “Ý anh không

phải nói em thích tiền tài, chỉ muốn chứng minh với em, anh thật lòng với em.”



Nhân vật làm mưa làm gió

ở đại học B cuối cùng cũng nói năng lộn xộn, đánh mất phong độ bình thường.



“Sau này, chúng ta là

một, những gì của anh đều là của em, nếu em bằng lòng, những gì của em cũng có

thể là của anh. Em nói đi về hướng Đông, anh tuyệt đối sẽ không đi về hướng

Tây, càng không thể đi về phía Bắc hay Nam. Anh cũng sẽ không trói buộc cuộc

sống của em, hiện giờ em sống thế nào, sau này có thể sống như thế, anh sẽ

không yêu cầu em phải làm gì, những chuyện em muốn anh làm, anh sẽ cố gắng làm

bằng được. Vì vậy, Tô Nhạc, lấy anh đi.”