Vợ Phúc Hắc Của Đế Vương Hắc Đạo
Chương 17 : Đế vương duy nhất
Ngày đăng: 12:21 30/04/20
Bởi vì nơi này là Nhật Bản, mặc dù có một số chuyện, dưới con mắt của người Trung Quốc thì nó cực kỳ hoang đường, nhưng đối với người Nhật Bản nơi đây, lại là chuyện họ hết sức tôn sùng!
Nói thí dụ như kỹ nữ xinh đẹp!
Chủ yếu nhất là, Nhật Bản thịnh hành một loại tiệc rượu theo nghi thức “Nyotaimori” để đãi khách!
“Nyotaimori” có nghĩa là “món shushi trên xác thịt,” được biết đến với cái tên ngắn gọn là “đĩa shushi sống.” Nó được bắt nguồn từ nền văn hóa ẩm thực ở Nhật Bản, tức lấy cơ thể con người làm thành “khay,” sau đó xếp các món ăn lên trên. Khách hàng trực tiếp ăn shushi từ trên cơ thể con người. Những người được dùng vào vai trò làm “khay” này chủ yếu là trinh nữ, nam giới ít được sử dụng.
(thông báo là nguyên đoạn trên tớ phang với sự trợ giúp của bác Gồ, chứ tớ chỉ hiểu 40% lời tg nói!!! =)))
Loại nghi thức đãi khách này ở Nhật Bản là chuyện cực kỳ bình thường!
Mà hiện giờ Sakamoto Mikako lại dùng chính nghi thức ấy để tiếp đãi Lam Duê và Lăng Ngạo!
Thời điểm Lam Duê tiến vào gian phòng khá rộng rãi này, bước chân chợt khựng lại! May là cô vẫn còn đủ tỉnh táo, nhìn thấy một màn quỷ dị như vậy, đột nhiên có chút u mê! Nhưng cảm xúc nhất thời ấy chỉ thoáng qua trong nháy mắt, cô vẫn giữ nét mặt vô cảm tiếp tục đi vào!
Gian phòng này ngược lại rất rộng lớn, trước mỗi chỗ ngồi đều có một người phụ nữ sạch sẽ nằm ngửa mặt lên trên, song có điều, còn có cả đàn ông!
Như trước chỗ ngồi của Lam Duê và Sakamoto Mikako chẳng hạn!
Sau khi tất cả mọi người ngồi vào chỗ của mình, Sakamoto Mikako nhẹ nhàng vỗ tay một cái. Ngay lập tức, hàng loạt người phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên!
"Lam đương gia và Lăng thủ lĩnh có thể tới đây, thật sự là khiến Mikako được yêu thương mà có phần hơi lo sợ! Ly rượu này coi như là tôi mời hai vị đấy!" Nói xong, Sakamoto Mikako liền nâng ly rượu lên phía trước, tươi cười hướng về hai người bọn họ!
Sắc mặt Lăng Ngạo từ đầu chí cuối đều chưa từng biến chuyển, còn Lam Duê chỉ cười, tay cũng chưa từng nâng lên!
Gương mặt của Sakamoto Mikako có chút không nén được cơn giận, trong tích tắc mà sắc mặt thay đổi đến mấy lần, ly rượu được nâng lên trên không, cũng nhẹ nhàng đặt xuống, thoáng thu lại nụ cười trên mặt: “Chẳng lẽ Lam đương gia và Lăng thủ lĩnh không cho Mikako một chút thể diện sao?”
"Tôi có ích lợi gì?" Đối với lợi ích của bản thân, từ trước đến giờ, Lăng Ngạo tuyệt đối không buông tay. Lần này anh đã nhìn trúng địa bàn Nhật Bản, cho nên dứt khoát không thể nhân nhượng!
"Lợi ích? Lăng thủ lĩnh là đang nói đùa sao?" Lam Duê đón gió đêm, trong nụ cười xen lẫn sự không vui, nhìn lên gương mặt đang dần dần nổi lên sát khí của Lăng Ngạo. Xoay người, ngón tay thon dài trắng nõn khẽ xòe ra, hướng về phía bầu trời đêm, từ từ cuộn lại thành nắm đấm:
"Thứ Lam Duê tôi nhìn trúng chính là cả Nhật Bản, mà không phải chỉ một Yokohama nho nhỏ kia! Theo như lợi ích mà Lăng thủ lĩnh nói, chỉ sợ là không chiếm được rồi! Nếu như Lăng thủ lĩnh đồng ý hợp tác, vậy chúng ta sẽ trở thành đồng minh để đối phó với đám người kia! Nếu như Lăng thủ lĩnh không muốn, vậy cũng không sao, tôi và anh vẫn là đồng minh như cũ, nhưng chỉ giới hạn trên phương diện ma túy!”
"Dã tâm đúng là không nhỏ, cô cho rằng mình có thể nuốt trôi?" Lăng Ngạo lạnh lùng, bên trong con ngươi đen nhánh rõ ràng mang theo sát ý, tuy nhiên cũng không thấy anh có ý muốn ra tay!
"Nếu như Nhật Bản nho nho này mà tôi ăn không vô, thì làm sao nhà họ Lam đứng vững trên đỉnh thế giới được? Lăng Ngạo, bất kể là Lam Duê tôi có nuốt xuống được hay không, lần này, tôi tuyệt đối không thể nào nhân nhượng!” Đây là sự tôn nghiêm, cũng là một loại tuyên thệ!
Nhà họ Lam không thể nào nhường nhịn nhà họ Lăng, mà nhà họ Lăng tuyệt đối cũng không để yên!
Đây là chuyện mà tất cả mọi người đều biết!
"Lam Duê!" Đây là lần đầu tiên Lăng Ngạo gọi đầy đủ tên của cô. Không biết vì sao, khi cái tên này phát ra từ giọng nói trầm thấp của anh, nghe qua lại khiến cho người ta cảm giác không giống nhau! “Có thể đứng lên đỉnh của thế giới này, vương – chỉ có một. Tôi và cô, cô và tôi, cuối cùng chỉ có duy nhất một người thắng!”
Thời điểm nghe thấy anh gọi tên cô, cơ thể Lam Duê thoáng khựng lại, nhưng mà sau khi nghe anh nói hết lời, liền bật cười. Đây là nụ cười thật lòng, nụ cười tràn đầy tự tin khi đứng trước đối thủ chân chính của mình:
"Vương — từ đầu đến cuối chỉ có một! Lăng Ngạo, chỉ mong anh đừng thua quá thảm!"
Hai người, mặt đối mặt mà đứng, hai người đều là vương, đều là đế vương trong đêm tối!
Suy cho cùng là ai có thể thuần phục ai? Hoặc là ai có thể bắt ai làm tù binh?
Một đêm này, chính là khởi điểm của tất cả!