Vợ Quan

Chương 17 : Món quà thần bí (6)

Ngày đăng: 09:11 18/04/20


Lâm Như không dám đối diện, có chút sợ hãi, sợ ánh mắt của Trần Chí Cương làm cô mê muội lạc mất đường về.



Lâm Như nhận một cú điện thoại lạ, do dự một lát, cuối cùng vẫn ấn nút

nghe, lập tức nghe thấy giọng đối phương: “Xin chào! Lâm Như, tôi là

Trần Chí Cương”.



Lâm Như nghe thấy âm thanh có từ trường, trong

ngực đột nhiên hiện ra hình ảnh người đàn ông cao lớn tuấn tú gặp ở bến

Vọng Xuân mấy hôm trước, liền nhiệt tình nói: “Là Trần Chí Cương à, chào anh! Sớm thế này gọi điện tới có chuyện gì thế?”



Trần Chí Cương

cười nói: “Bạn học cũ ơi, em vẫn giữ phong cách như ngày xưa, vừa mở

miệng ra là muốn đuổi người khác tới nơi cách xa ngàn dặm, không có

chuyện gì thì không thể gọi điện đến hỏi thăm một tiếng sao?”



Lâm Như liền cười nói: “Không không không, tôi đâu có ý đó, ý tôi là… anh

gọi điện đến liệu có phải có việc gì tìm tôi không, đương nhiên, không

có việc gì cũng có thể gọi điện”.



Trần Chí Cương lại cười lớn

nói: “Tối nay em có rảnh không? Tôi muốn mời em ăn cơm, chính tại nơi

hôm nọ chúng ta không hẹn mà gặp đó”.



Nghe thấy Trần Chí Cương

nói thế, lồng ngực của Lâm Như lại một lần nữa hiện lên hình ảnh cao lớn của anh ấy, thân thể cường tráng, phong cách phóng khoáng, khi anh ấy

nhìn cô, hai mắt long lanh tràn đầy tình cảm sâu sắc. Cô biết anh ta đã

yêu thầm cô từ lâu, sợ một mình đối diện với anh ta trong lòng lại không khỏi trào lên một khát khao mãnh liệt. Cô không biết nên đồng ý hay nên từ chối anh ta, cô không quyết được, bèn nói: “Điều này… không biết tối có rảnh không nữa, giờ tôi vẫn chưa quyết định được, đến chiều tôi sẽ

gọi cho anh được không?”



Trần Chí Cương nói: “Thế cũng được, chiều tôi đợi điện thoại của em”.



“Được, đến chiều liên lạc nhé, bye bye”, Lâm Như nói.



Đặt máy xuống, trái tim Lâm Như vẫn còn đập thình thịch, đây là cảm giác nhiều năm qua cô chưa từng gặp phải.



Trong trí nhớ của Lâm Như, Trần Chí Cương luôn là người vui vẻ, ít lời. Đã

hơn 20 năm rồi, nếu không có cuộc tương ngộ lần trước chắc cô đã quên

mất rằng trên đời này còn có một người bạn là anh ấy, người đàn ông mà

hồi học trung học cứ theo đuổi cô mãi nhưng cô đâu chú ý tới. Ngày ấy

những bức thư như là những bông tuyết mà anh ta viết, cô chán ngán không thèm đọc hết, rồi dừng lại đúng chỗ quan trọng. Nhiều năm không có tin

tức gì, không ngờ vào một ngày ba năm trước, anh ta đột nhiên gọi điện
liền vội vàng ngắt lời: “Cô ấy làm nghề gì?”



Anh ta tiếp tục kể:

“Cô ấy là bạn học cũ cùng trường trung cấp của tôi, sau khi tôi ra

trường, cô ấy được giữ lại trường làm giáo viên”.



Anh ta gọi một chai Bailandi của Pháp, hai người ngồi đối diện nhau uống.



“Sau khi tôi ra trường, tôi đến đại lục và bắt đầu khai thác về ngành bất

động sản, kinh doanh cũng được, chỉ tính trong một năm, tôi kiếm được

hai triệu… Đầu tiên tôi muốn đi tìm em… Tôi hỏi được từ bạn bè số điện

thoại nhà bố mẹ em, sau đó lấy danh nghĩa là bạn của em xin được số điện thoại của em… Đã 20 năm rồi, chưa bao giờ quên, đã có lúc muốn quên đi

nhưng không thể làm được…”.



Cô biết, anh ta tuyệt đối không phải

có ý khoe khoang tiền bạc với cô mà là muốn nói với cô rằng, với sự cố

gắng nỗ lực của anh ta cuối cùng anh ta cũng có được thành công, đó là

điều mà một người đàn ông đáng cảm thấy tự hào và kiêu hãnh.



Cô đưa ly rượu lên nói: “Đáng được chúc mừng! Nào, vì sự thành công của anh, cạn ly!”



Nhẹ nhàng chạm ly một cái, uống xong rượu, ánh mắt của anh vẫn rực sáng như ngọn lửa. Cô không dám đối diện, có chút sợ hãi, sợ ánh mắt của anh ta

làm cô mê muội lạc mất đường về. Cô thực sự không ngờ được, một người

đàn ông mà cô chưa từng để ý tới, lại mang một trái tim mấy chục năm

không hề thay đổi.



Cô nói: “Thực ra, cuộc sống đích thực chính là dầu mặn chan củi chua, nếu Giả Bảo Ngọc và Lâm Đại Ngọc thật sự thành

một gia đình, chưa hẳn đã hạnh phúc, e rằng ngày nào cũng cãi nhau

thôi”.



Anh ta nói: “Điều này tôi biết. Nhưng, có nhiều lúc sự việc không hề xoay chuyển theo ý chí chủ quan của con người”.



Ăn cơm xong, cô đưa anh ta đến phòng khách sạn.



Lúc cáo từ, cô vừa quay người đi, anh đã gọi cô lại, nhẹ nhàng nhìn cô nói: “Tôi có thể ôm em một lát không?”



Cô nhẹ nhàng lắc đầu, mắt như không nhìn vào đâu nói: “Chúng ta… vẫn không nên làm hỏng những gì tốt đẹp còn lưu lại trong lòng”.



Nói xong cô đi như chạy ra khỏi phòng…