Vợ Quan
Chương 22 : Sự tính toán của đàn ông (2)
Ngày đăng: 09:11 18/04/20
Nghĩ đến đây, cô chợt nhớ đến Bí thư Thành ủy Uông Chính Lương.
Việc này ắt hẳn là có sự tác động của Bí thư Uông, chả là từ khi Bí thư Uông Chính Lương nói câu đó, thái độ của lãnh đạo bệnh viện đối với cô có sự thay đổi.
Vào hôm Vu Quyên Tú xuất viện, chồng của bà ấy, Bí thư Uông Chính Lương đến đón. Lãnh đạo bệnh viện biết ông ấy tới, đều ra
tiễn Vu Quyên Tú, là bác sỹ điều trị chính, Lâm Như đương nhiên cũng có
mặt. Sau khi Bí thư Uông và lãnh đạo bệnh viện hỏi thăm nhau một cách
khách khí, nhìn thấy Lâm Như, Bí thư liền bước tới nói với cô: “Cảm ơn
cô! Bác sỹ Lâm! Là người nhà bệnh nhân, tôi vô cùng cảm ơn cô, cô không
hổ là bác sỹ phẫu thuật số một của thành phố Hải Tân chúng ta, y thuật
vô cùng nhanh nhạy chính xác, miệng vết thương cũng lành rất nhanh”.
Lâm Như cười một cách khiêm tốn: “Cảm ơn sự động viên của Bí thư, đó là việc tôi nên làm mà”.
Bí thư Uông lại nói một câu. Câu nói này rất có thể là câu nói làm thay
đổi vận mệnh của cô. Bí thư Uông cười ha ha nói: “Được rồi, không nói
nhiều nữa, hôm khác có thời gian thì đến nhà tôi chơi, chị Vu của cô và
tôi đều rất hoan nghênh cô!”
Câu này vừa được nói ra, Lâm Như
liền cảm thấy ánh mắt của những người xung quanh nhìn cô có sự thay đổi. Nhà của Bí thư Thành ủy là nơi anh có thể ra vào tùy tiện được sao? Mọi người không thể, nhưng Lâm Như lại có thể. Cô không những có thể đến,
mà còn do Bí thư công khai mời cô đến. Bí thư còn nói: “Chị Vu của cô và tôi luôn hoan nghênh!”. Điều này cho mọi người thấy, quan hệ giữa Lâm
Như và gia đình Bí thư không phải là quan hệ bình thường. Có sự thể hiện này, nếu lãnh đạo bệnh viện cứ tiếp tục thờ ơ thì không ổn chút nào.
Lâm Như nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy cơ sự của việc đề bạt này không có lý do nào khác ngoài câu nói của Bí thư Uông.
Câu nói này mặc dù không có ý rõ ràng đề nghị đề bạt cô, nhưng người có
quyền đề bạt nghe sẽ biết nên làm thế nào. Sự việc vốn dĩ là thế, người
nói không có ý, người nghe lại cảm thấy có ẩn ý, trong tình huống không
rõ thực hư như thế nào người nghe đưa ra quyết định như vậy cũng là
chuyện dễ hiểu, có cơ sở này, cô càng khiêm tốn, bọn họ càng cảm thấy đã thất lễ với cô, cho nên mới khẩn cầu cô nhận lời như thế.
Lâm
Như càng nghĩ càng thấy chuyện này rất hài hước, đương nhiên chuyện
chiếc bánh bao có nhân thịt không biết từ đâu rơi xuống chỗ cô cũng
khiến trong lòng cô cảm thấy rất vui. Trở về tới nhà, cô liền đem chuyện này kể cho Hứa Thiếu Phong nghe để ông ấy phân tích nguyên nhân cốt lõi bên trong, cũng để cho lòng cô thấy yên tâm hơn.
thể chịu đựng thêm nữa đành nghĩ cách giết người diệt khẩu. Cuối cùng âm mưu bí mật với cháu rể, đặt thuốc nổ trên xe của người đàn bà đó, người đàn bà đó bị nổ tung trên phố, còn làm bị thương cả hai người đi đường. Những người này, có nhà có con cái, lại có địa vị không muốn sống cuộc
sống sung sướng, vì một người đàn bà mà hủy hoại bản thân, lại còn hủy
hoại cả gia đình, đúng là không đáng”.
Hứa Thiếu Phong trong lòng căng thẳng, không phải bà ấy có ám chỉ gì khác chứ, sao lại kể với mình tin này? Liền nói: “Xem rồi, bây giờ cả nước có mấy vụ án quan chức
giết tình nhân, những người này đúng là hám lợi mất khôn, vì một chút
lợi ích mà ném cả sinh mạng của mình vào trong đó, để cuối cùng, tất cả
nhận được chỉ là con số 0”.
Lâm Như nói: “Những người đàn bà này
đúng là chết không hết tội, tưởng là chỉ cần nắm chặt một kẻ làm quan là có thể thay đổi được vận mệnh tám đời nhà mình, đúng là chẳng có tôn ti gì cả, quá đê tiện, cũng quá đáng ghét. Có chết cũng không có ai
thương. Những tên cán bộ đó cũng kém cạnh quá? Rành rành biết được đó là cạm bẫy, còn chui vào trong, chẳng chịu tiếp thu bài học của người khác gì cả”.
Hứa Thiếu Phong càng nghe càng thấy không bình thường,
dường như bà ấy không phải đang nói về người khác, mà là đang nhắc nhở
ông. Liệu có phải Lâm Như đã biết gì đó về chuyện của ông và Trần Tư Tư? Nghe thấy rất không thoải mái, muốn bỏ đi chủ đề này, liền nói: “Cái
này thì có gì lạ chứ? Thiên hạ rộng lớn, không có chuyện gì là không có. Trước đây, ở Quảng Đông xảy ra vụ án Cục trưởng giết Cục phó, nguyên
nhân là Cục phó loan tin muốn cướp vị trí của Cục trưởng, Cục trưởng
giết chết Cục phó trong phòng làm việc. Sau đó qua điều tra nói là người Cục trưởng đó tinh thần không bình thường, nghĩ xem, một người thần
kinh không bình thường, làm sao có thể làm Cục trưởng?”
Lâm Như
nói: “Không biết là vì quyền lực, hay là vì sắc, ông nhất định không
được như họ đâu nhé, lên được cái chức như ông bây giờ không phải dễ
dàng gì, phải biết tự hài lòng và coi trọng nó”.
Hứa Thiếu Phong hơi tức giận nói: “Nói linh tinh! Sao tôi có thể giống họ được?”
Lâm Như cười nói: “Tôi chỉ là có ý nhắc nhở ông thôi, không biết chừng có
con đàn bà nào muốn bám lấy ông, ông lại đứng không vững thì làm thế
nào? Đến lúc đó ông hãy nghĩ tới lời tôi nói, nghĩ tới con mà kìm nén
bản thân mình”.
“Nếu tôi là loại người đó, thì khi còn trẻ đã giở thói đó rồi, còn đợi đến bây giờ sao? Bà cứ yên tâm đi, tôi sẽ không hồ đồ như thế đâu”.