Vợ Quan
Chương 24 : Sự tính toán của đàn ông (4)
Ngày đăng: 09:11 18/04/20
Nhất định Hứa Thiếu Phong phải suy nghĩ thật thấu đáo, phải bắt tay từ việc
nhỏ nhất, ngăn chặn từ đầu, chỉ có thế, mới không đến nỗi thuyền bị lật
vì móc câu ngầm.
Hứa Thiếu Phong nghĩ đến khái niệm hậu
thuẫn, trong lòng khó tránh khỏi chút hoảng sợ, nhớ lại ngày trước anh
một mình chật vật đối phó mấy chục năm trong chốn quan trường mà không
có ai nâng đỡ, mặc dù quan hệ giữa anh với Chung Học Văn và Uông Chính
Lương không tồi, nhưng đó chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, là quan hệ
về mặt công việc, ngoài ra, chẳng có gì là đặc biệt, càng không có sự
qua lại gì về mặt lợi ích. Anh biết, phải có quan hệ lợi ích, cùng đứng
trên một chiến tuyến, lúc vinh cùng vinh, lúc nhục cùng nhục thì mới
thực sự tìm thấy cây che nắng. Anh thật sự muốn tìm một cây to để tránh
nắng trên con đường sự nghiệp, nhưng ở đời có phải điều mình muốn là có
ngay được đâu. Để có được điều đó cần phải có cơ hội, càng cần có bản
lĩnh. Bản lĩnh ở đây là ngoài việc cần phải có bộ mặt dày, giỏi luồn
lách ra, còn cần phải có một khả năng tài chính hùng hậu. Nếu không, khi tiếp cận một vị quan lớn anh chỉ nhận được lời nói suông mà thôi. Về
mặt này thì Hứa Thiếu Phong còn thiếu rất nhiều, vừa thiếu tố chất tâm
lý dám làm trao đổi, vừa thiếu cả nguồn tài chính.
Nếu Uông Chính Lương đứng ra giúp anh dàn xếp với Tổ Điều tra Sự cố, lúc đó cho dù anh có phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào cũng không thành vấn đề nữa, cũng
không cần vì chuyện này mà hao tâm tổn sức.
Nghĩ vậy, Hứa Thiếu
Phong hoãn lại cuộc họp đã được định từ trước, chuẩn bị khi hết giờ làm
thì về nhà ngay, bàn với Lâm Như một chút xem cô có thể nói chuyện với
vợ chồng Bí thư thành phố giúp anh trở lại con đường vinh hoa lúc trước. Không ngờ vừa vạch xong kế hoạch, Trần Tư Tư lại gọi điện đến, bảo anh
tối qua chỗ cô ta. Hứa Thiếu Phong nói, mai Tổ Điều tra Sự cố xuống Cục
điều tra, anh bận không thể đến được. Cô ta liền hỏi, chẳng phải bọn họ
đi rồi sao, sao đột nhiên lại quay lại? Anh liếc nhìn xung quanh rồi
đóng chặt cửa lại, nói tiếp, có người viết thư nặc danh, có thể là muốn
gây bất lợi cho anh. Cô ta liền nói: “Thiếu Phong anh đừng lo, anh nói
xem người phụ trách Tổ Điều tra Sự cố đó tên là gì? Em có thể tìm gặp
anh ta thông qua bạn em, bảo anh ta nương tay một chút”.
Hứa Thiếu Phong lại hỏi: “Bạn học của em? Cô ta làm gì, có bản lĩnh đó sao?”
vừa dùng nắm đấm đánh ông: “Anh nghe được ở đâu thế, buồn cười chết
mất”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Còn có thể nghe được từ đâu chứ, chính là nghe được từ những bữa ăn đấy”.
Trần Tư Tư lại cười nói: “Anh nói thật đi, lúc nãy có phải là em ép buộc, ức hiếp anh không?”
Hứa Thiếu Phong nói: “Nói rồi em không được bực mình đâu nhé?”
Trần Tư Tư nói: “Không bực mình, anh nói đi”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Lúc nãy, đúng là hơi ngang ngược, không có chút lý lẽ gì cả”.
Trần Tư Tư mỉm cười nói: “Anh biết không? Con gái nói lý lẽ là nói với người ngoài, với người mình thích thì càng không nên nói lý lẽ. Hơn nữa, con
gái luôn nóng nảy, em không làm thế với anh thì còn làm với ai được,
chẳng nhẽ lại để học viên của em hứng chịu sao?”
Hứa Thiếu Phong
cảm thấy cô ấy nói có lý, bèn gật gật đầu, giả vờ vô cùng thành thật
nói: “Thế sau này mỗi khi em dở tính nóng nảy ra thì hãy nói với anh một tiếng trước nhé, sau khi anh làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý, sẽ dùng
thái độ thích hợp nhất và thân thiết nhất để đối xử với em”.
Trần Tư Tư nhẹ nhàng tóm lấy tai Thiếu Phong nói: “Anh lại biến tướng ra để
mỉa mai em đấy à, làm gì có chuyện dở tính nóng nảy ra phải nói trước
một tiếng bao giờ?”
Hứa Thiếu Phong có lúc nghĩ, người phụ nữ
biết điều tiết tình cảm đúng là một loại thuốc lành tính, cô ấy không
chỉ mang đến niềm vui thể xác và tinh thần, còn có thể kích thích được
trái tim già nua, đặc biệt đối với người đàn ông đã có tuổi như anh lại
càng thấy đúng. Từ sau khi chung sống với Trần Tư Tư, anh cảm thấy hình
như mình trẻ lên rất nhiều, đặc biệt là tâm trạng, khác rất nhiều so với ngày xưa. Hứa Thiếu Phong không dám tưởng tượng, nếu một ngày kia, Trần Tư Tư thật sự rời bỏ anh thì không biết anh phải làm thế nào?
Giờ đây, khi ngồi ở phòng làm việc nhớ lại chuyện này, anh mới cảm thấy hai người đã yêu nhau rất sâu đậm.