Vợ Quan

Chương 26 : Sự tính toán của đàn ông (6)

Ngày đăng: 09:11 18/04/20


Giờ đây, khi quyền lực của Hứa Thiếu Phong gặp phải nguy kịch, lung lay

nghiêng ngả, cô không thể không lo lắng, không thể không vội vã.



Lâm Như nói: “Thiếu Phong, liệu bây giờ có còn cách nào xoay chuyển lại cục diện tình hình này không?”



Hứa Thiếu Phong đáp: “Có thì có, nhưng rất khó. Nếu có người quen với Chủ

nhiệm Mã của Tổ Điều tra Sự cố, nói với ông ta một tiếng, để ông ấy làm

qua loa thì mọi việc có thể được giải quyết. Đấy là thượng sách, nếu

cách đó mà không được thì trên thành phố có vị lãnh đạo chủ chốt nào có

thể nói chuyện với Tổ Điều tra Sự cố cũng được. Việc như thế này, thay

đổi quá lớn, nói là có trách nhiệm, cấp trên có thể truy cứu tới Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn, thậm chí là Phó Thị trưởng và Thị trưởng,

nhưng nếu chỉ nói là trách nhiệm trực tiếp thì dù có truy cứu đến Trung

tâm Nghệ thuật Quần chúng thì cũng có thể chặn lại”.



Cô động lòng nói: “Hay là chúng ta tìm gặp Bí thư Uông Chính Lương, tôi thấy Bí thư

Uông Chính Lương đối đãi với mọi người rất hài hòa, cũng dễ nói chuyện,

bảo ông ấy giúp sức bên trong cho một chút, ông thấy thế nào?”



Hứa Thiếu Phong nghĩ một lúc nói: “Nếu Bí thư Uông Chính Lương ra mặt nói

đỡ, nhất định có thể xử lý xong việc này, hơn nữa làm vị lãnh đạo thành

phố ông ấy cũng không muốn để việc này trở nên to chuyện. Vấn đề là, bà

tìm ông ấy chưa chắc đã thích hợp”.



Cô thấy có chút không đồng tình liền hỏi: “Tại sao?”



Hứa Thiếu Phong nói: “Bà nghĩ mà xem, bà quen Bí thư Uông Chính Lương bằng

cách nào? Không phải là khi chữa bệnh cho Vu Quyên Tú mới quen được sao? Nếu bà lờ đi Vu Quyên Tú, trực tiếp đi gặp Uông Chính Lương, cho dù là

chuyện công hay chuyện tư, để Vu Quyên Tú thấy bà quá tham công tiếc

lợi, làm không tốt còn bị phản tác dụng. Cho nên, nếu tìm thì cũng chỉ

có thể tìm Vu Quyên Tú trước, nếu bà ta đồng ý giúp, để bà ta nói lời

mật ngọt trước với Bí thư Uông, đó không phải là chuyện to hóa nhỏ,

chuyện nhỏ hóa không có sao?”



Lâm Như lúc này mới chợt hiểu ra:

“Nói có lý, nói rất có lý. Không hổ danh là lãnh đạo, lo liệu công việc
với phu nhân Bí thư, nói không chừng những người muốn cầu xin chúng ta

cũng đang tiếp cận bà, chỉ cần ở trong vòng luân chuyển này, thì không

tránh khỏi việc tiếp cận người khác và bị người khác tiếp cận, muốn

tránh cũng khó”.



Hứa Thiếu Phong nói tới đây, đột nhiên nghĩ ngợi lần này cầu xin sự giúp đỡ của Vu Quyên Tú liệu có phải đúng lúc hay

không? Tình cảm con người cũng giống như đồng tiền trong túi, một lần

tiêu có thể sẽ mất đi vài tờ, tiền nên tiêu ở những nơi cần thiết, tình

cảm con người cũng nên dùng ở những nơi thích hợp. Chút tình cảm này đối với Quyên Tú cũng vậy, nhất định phải dùng ở nơi nên dùng, quyết không

được để cho mối quan hệ này trôi đi một cách lãng phí.



Anh ta đã

có kế hoạch từ sớm, hy vọng tình cảm giữa Lâm Như và Quyên Tú sớm có

bước tiến sâu sắc hơn, đợi lần sau bầu Phó Thị trưởng lại bảo Lâm Như đi một lần nữa, không biết chừng lại có tác dụng. Nếu như lần này cầu xin

bà ấy, về sau có cơ hội rồi thì không dễ gì mở miệng. Đương nhiên,

chuyện này còn liên quan tới vấn đề tiếp tục mối quan hệ tình cảm sau

này, một khi nguồn tài nguyên này dùng hết, thì phải kịp thời đưa ra

chính sách tiếp tục về sau, bổ sung vào nguồn đầu tư tình cảm, nếu không cơ hội sẽ dễ dàng tuột khỏi tầm tay. Cứ tiếp tục suy nghĩ này, ông cho

rằng sự cố hỏa hoạn cứ đợi ngày mai xem tình thế ra sao rồi sẽ quyết

định, nếu thực sự không cần làm phiền đến bà Quyên Tú thì nhất định

không động đến bà ấy, để dành tình cảm đó dùng cho việc về sau. Đương

nhiên, kế hoạch tặng quà vẫn nên tặng, không nên lúc nhàn hạ không thắp

hương, nước đến chân mới nhảy, như thế sẽ làm cho người ta nghĩ mình là

người quá ham danh hoa bổng lộc.



Lâm Như nhìn dáng vẻ lao tâm khổ tứ của Hứa Thiếu Phong liền nói: “Ông đang nghĩ gì vậy?”



Hứa Thiếu Phong đáp: “Ngày mai bà liên lạc với Vu Quyên Tú một chút, nếu

buổi tối bà ấy rảnh, bà cứ nói muốn đến nhà kiểm tra sức khỏe cho bà ấy, tiện mang theo quà đến tặng. Còn về việc cầu xin giúp đỡ, đợi sau buổi

họp ngày mai xem tình hình thế nào rồi quyết định tiếp, nếu tình thế dễ

xoay chuyển, tôi sẽ gọi điện cho bà chỉ tặng quà thôi không nhờ vả, nếu

tình hình thực sự khó khăn, thì chúng ta cứ làm theo kế hoạch. Nói tóm

lại, trong giờ khắc khó khăn này không được bỏ sót một mắt xích nào cả”.