Vợ Quan

Chương 30 : Ai cũng muốn thể hiện mình (1)

Ngày đăng: 09:11 18/04/20


Buổi chiều, Lâm Như đã hẹn với Vu Quyên Tú tối nay khoảng 8 giờ cô sẽ đến

nhà để kiểm tra sức khỏe cho bà. Ăn tối xong, kim đồng hồ chỉ hơn 7 giờ, cô dọn dẹp nhà cửa xong sửa soạn lại một chút cho bản thân. Lúc sắp ra

khỏi cửa Hứa Thiếu Phong nói muốn đưa cô đi. Lâm Như cảm thấy hôm nay

anh ta đối với cô rất tốt, nhưng đằng sau sự nhiệt tình ấy là cả một tâm trạng, điều đó khiến cô cảm nhận được tính nguy cấp của vấn đề, cũng

cảm nhận được mức nghiêm trọng của sự việc mà Hứa Thiếu Phong đang phải

gánh chịu. Lâm Như nói: “Không cần đâu, tôi bắt taxi đi cũng đươc, ông

cứ ở nhà nghỉ ngơi đi”.



Hứa Thiếu Phong lại hỏi: “Thế đồ đạc đã chuẩn bị đầy đủ cả chưa?”.



“Đủ cả rồi!”, Lâm Như đáp. Khi ra khỏi nhà, quay đầu nhìn lại, cô nhận ra

ánh mắt Hứa Thiếu Phong tràn đầy niềm hy vọng, ông còn dặn dò cô nhất

định phải chú ý chừng mực, nói năng phải khéo léo một chút. Lâm Như đáp

lời ông: “Tôi biết rồi! Ông cứ yên tâm ở nhà mà xem ti vi”.



Ra

khỏi nhà, trong lòng Lâm Như bất giác nảy sinh tâm trạng đồng cảm với

Hứa Thiếu Phong. Trong ký ức của cô, Hứa Thiếu Phong là một người đàn

ông rất tự tin, từ trước đến nay toàn người khác đến cầu cạnh ông ấy chứ ông ấy có bao giờ phải đi nhờ người khác. Bây giờ, ông ấy đang kỳ vọng

hết vào cô, điều đó đủ thấy được áp lực mà ông ấy đang phải chịu đựng

lớn như thế nào. Lâm Như cũng vì thế mà hạ quyết tâm, nhất định phải tìm cách thuyết phục bằng được Vu Quyên Tú, nhờ bà ấy tâm sự với Bí thư

Uông, để chồng bà ấy giúp Hứa Thiếu Phong thoát qua cửa ải này.



Ra đến con đường cái ở phía trước nhà, Lâm Như đang đứng đợi xe, bỗng

nhiên một chiếc xe con màu hồng tươi thuận chiều chạy đến, dừng ngay bên cạnh cô. Đúng lúc đó, cửa kính xe từ từ hạ xuống, bên trong xe phát ra

giọng nói của một người: “Hỡi tiểu thư quyền quý, xin hỏi nàng đang đứng đợi chàng hoàng tử cưỡi bạch mã nào vậy? Nếu như nàng không chê thì xin hãy lên xe của tôi”.



Lâm Như quay lưng lại nhìn, thấy Hồ Tiểu

Dương cũng đang cười với cô. Cô mở cửa bước lên xe rồi mới nói: “Con quỷ này! Ở đâu đến mà như thần thế?”



Hồ Tiểu Dương đáp: “Đúng lúc

đang định đến nhà rủ chị đi cùng em đến thẩm mỹ viện, không ngờ chị lại

có hẹn? Chị đúng là rất tốt! Rất có triển vọng! Có phải là anh chàng đẹp trai lần trước chào chị em mình không?”



“Cô nói linh tinh gì

thế, cái gì mà hẹn với hò, tôi đang đến nhà bà Vu Quyên Tú để kiểm tra

lại sức khỏe cho bà ấy, nếu cô không bận gì thì chở tôi đến nhà bà ấy

một thể với”, Lâm Như nói.



Hồ Tiểu Dương vẫn giữ giọng cười đùa
Lâm Như cười một cách

đau khổ, cảm thấy mặc dù lời của Hồ Tiểu Dương có chút nghiệt ngã nhưng

đó là sự thật. Không còn cách nào khác, dù sao vợ chồng vẫn là vợ chồng, bất luận thế nào thì trong giờ phút quan trọng quyết định đến tiền đồ

của Hứa Thiếu Phong, cô vẫn phải dốc hết sức và trách nhiệm vì ông ấy,

còn về cái chiêu mà Hồ Tiểu Dương đưa ra không phải là cô không hiểu

nhưng cô chỉ có thể lấy đó làm trò vui mà thôi.



Không biết từ lúc nào, xe đã đến trước khu nhà của Bí thư Thành ủy, Lâm Như nói: “Tiểu

Dương! Chị xuống xe! Cô bận việc gì thì cứ đi làm đi!”.



Hồ Tiểu

Dương nói: “Em không bận gì hết, em ở ngoài này đợi chị, nhìn dáng vẻ

chị lúc này giống như một nữ anh hùng vào sinh ra tử trong phim “Mai

phục” đang “hot” hiện nay. Em không thể không quan tâm đến chị được!”.



Lâm Như liền cười nói: “Tâm trạng tôi lúc này cũng không khác như thế là mấy, nếu cô không ngại phiền thì đợi chị nhé”.



“Không vấn đề gì, chị cứ yên tâm đi đi, em đi dạo vài vòng quanh khu này rồi

sẽ quay lại đón chị, để chị khỏi lo lắng làm ảnh hưởng đến việc chính

sự”.



Lâm Như nói: “Được! Xong việc sẽ mời cô đi uống cà phê”, nói xong liền cười một cái rồi bước xuống xe.



Khi bước vào tòa nhà của Bí thư Thành ủy, Lâm Như mới thực sự cảm nhận bản

thân lúc này giống như nhân vật nữ chính trong phim mà Tiểu Dương vừa

nói, cảm giác như hồn lìa khỏi xác vậy, nhất là lúc bước đến cửa thang

máy, phải giơ tay ấn chuông cửa nhà bà Vu Quyên Tú, trong lòng cô không

tránh khỏi nỗi sợ sệt. Cô không thể không thừa nhận, trong cái cơ chế

xin cho thâm căn cố đế này, mặc dù vẻ bề ngoài thì vẫn nào là bình đẳng, nào là tự do nhưng sâu thẳm bên trong nó thì không thể loại bỏ được cái gọi là đẳng cấp, mà đẳng cấp khác nhau có thể hoàn toàn quyết định đến

chức quan cao hay thấp, to hay nhỏ.



Đàn ông là như thế, đàn bà

cũng không phải ngoại lệ. Có điều, điểm khác biệt là ở chỗ đàn bà thường dựa vào quyền lực của đàn ông để quyết định địa vị của mình. Đương

nhiên là như vậy, mặt này còn liên quan đến mặt khác nữa, đó gọi là

nguyên tắc dục vọng, hoặc có thể nói người ngay không sợ mất thể diện.