Vợ Quan

Chương 43 : Đứng trước cám dỗ (4)

Ngày đăng: 09:11 18/04/20


Lý Mai Hoa rất hiểu biết văn hóa mạt chược, mỗi lần bà ta gọi người đến đều là những người không thuộc cùng hệ thống.



Hôm nay bà ta gọi người trong hệ thống văn hóa, ngày mai lại gọi những

người trong hệ thống y tế, hôm sau nữa lại gọi những người thuộc lĩnh

vực giáo dục, tiếp lần sau lại gọi những người thuộc hệ thống khoa học

kỹ thuật. Tụ họp một thời gian dài, mọi người đều vui vẻ, có thua một

chút tiền cũng không thành vấn đề, huống hồ, những người đến đây dù lớn

dù nhỏ cũng đều là vợ quan, so với những gia đình bình thường, điều kiện kinh tế họ khá hơn rất nhiều, thua chút tiền có ai dám kêu ca phàn nàn

chứ? Có lúc bạn muốn tặng bà ta còn không dễ, chỉ có thông qua cách này, người nhận cũng dễ, mà người tặng cũng dễ, tất cả đều nằm trong quy

luật rồi.



Ba người họ lên trên lầu nhà Lý Mai Hoa, ấn nút chuông

cửa, cửa vẫn chưa mở, ở trong đã truyền ra giọng của Lý Mai Hoa: “Tôi

đang đắp mặt nạ, không làm cho mọi người sợ chứ?”



Lâm Như liền cười nói: “Chúng em cũng không phải chưa làm như thế bao giờ, chị có thể dọa ai được chứ?”



Đang nói thì cửa mở ra, trên mặt Lý Mai Hoa quả nhiên là có một lớp mặt nạ

màu trắng, giống như con quỷ ác bị vỡ đầu, nếu không phải bà ta nói

trước, không chừng đúng là làm cho người khác chết khiếp.



Lý Mai Hoa cười ha ha nói: “Vào đi, vào đi. Không ngờ các cô đến nhanh như thế, mặt nạ vẫn còn chưa khô”.



Ba người họ vừa thay dép vừa nói: “Không sao, cứ từ từ đợi nó khô rồi hãy rửa”.



Ngồi đợi ở ghế sofa, nhìn Lý Mai Hoa mặt trắng như sơn nhưng răng lại vàng

và ố đen, người cũng trở nên ngày càng xấu xí. Lý Mai Hoa cười nói: “Các cô cứ tự nhiên như ở nhà nhé, hoa quả ở trên bàn trà, uống trà thì tự

pha nhé, tôi phải đi rửa mặt đây”.



Lâm Như nói: “Vâng! Chị cứ làm việc của chị đi, chúng em tự làm”. Nói rồi lại nghĩ thầm, khi còn trẻ

phụ nữ không thích trang điểm cho lắm, tại sao cứ càng già lại càng

thích đẹp?.



Lâm Như đang chuẩn bị pha trà, Đào Nhiên lập tức đỡ
Hứa Thiếu Phong nói: “Không sao, có lúc, thua là để thắng. Mệt rồi, nên đi nghỉ sớm đi”.



Cô không đáp lại lời nào, tấm lòng của phụ nữ đúng là mềm, thực ra sự tức

giận oán trách của cô với ông vẫn chưa hết, nhưng chỉ cần một câu quan

tâm nhẹ nhàng này thôi, lại kích thích sự mềm yếu trong lòng cô, khiến

cô cảm thấy ấm áp, cũng có được một cảm giác yên tâm.



Cô đang chuẩn bị đi tắm, không ngờ Hứa Thiếu Phong lại nói: “Lúc nãy Đông Đông vừa gọi điện về”.



Lâm Như vừa nghe nói tới Đông Đông, trong lòng lập tức bừng tỉnh. Con trai

chính là mặt trời của cô, là trụ cột tinh thần của cô, cho dù ở bất cứ

lúc nào, trong bất cứ tình hình nào, chỉ cần nhắc tới con trai Đông

Đông, cô lại có tinh thần trở lại. Cô vội vàng hỏi: “Đông Đông có ổn

không? Nó có nói gì không?”



Hứa Thiếu Phong nói: “Nó rất tốt, nó

nói bảo chúng ta không nên lo lắng cho nó”. Hứa Thiếu Phong nắm được sự

mềm yếu này của cô, lúc nào cô không vui thì chỉ cần nhắc tới Đông Đông

là có thể hóa giải mọi chuyện.



Lâm Như nói: “Thằng bé này, ở nơi

xa xôi như thế, làm sao chúng ta có thể yên tâm được cơ chứ? Nó có nói

nó gặp khó khăn gì trong cuộc sống không?”



Hứa Thiếu Phong nói:

“Lần trước không phải nó đã nói rồi sao? Nó còn kiếm được việc làm thêm, lần này không thấy nói gì, có lẽ là không có khó khăn gì đâu”.



Lâm Như nói: “Thế ông không thể hỏi được một câu à? Dù gì cũng là một người bố, cứ như nó không phải con ruột của ông vậy, chẳng biết thương yêu nó chút nào”.



Hứa Thiếu Phong cười nói: “May mà tôi còn là bố đẻ của nó, nếu là bố dượng thì thảm rồi”.



Lâm Như nói: “Ông lại nói linh tinh cái gì thế?”. Cô vốn dĩ muốn cười, cứ

nghĩ đến con hồ ly tinh Trần Tư Tư kia là cô lại không cười nổi nữa, cúi đầu đi vào nhà tắm.