Vợ Quan

Chương 51 : Đứng trước cám dỗ (12)

Ngày đăng: 09:12 18/04/20


Tối hôm qua, Trần Chí Cương có gọi điện cho Lâm Như, muốn hẹn cô đến đảo Thủy Tiên chơi.



Hôm nay Lâm Như đi Ma Cao. Từ Hải Tân đến Ma Cao rất gần, đường đi lại

tiện. Thông thường thì sáng đi chiều về, khi nào muốn chơi thêm thì ở đó qua đêm, sáng hôm sau về. Mấy hôm trước, Lâm Như đã hẹn với Hồ Tiểu

Dương đi Ma Cao chơi, tiện thể mua luôn một bộ mỹ phẩm mà cô đã dùng

quen. Rất nhiều người sống ở thành phố Hải Tân đều thích đến Ma Cao mua

đồ, những đồ trong nước không có thì ở đó đều có, còn những đồ trong

nước có thì ở đó khá là rẻ. Hồ Tiểu Dương cũng muốn tới đó chơi, cô có

một người bạn quen trên mạng, mấy lần mời cô tới Ma Cao, đây đúng là một cơ hội.



Lâm Như nói: “Là nam hay là nữ?”



Hồ Tiểu Dương cười nói: “Đương nhiên là nam giới”.



Lâm Như nói: “Tiểu Dương, chị phải nói với em, bây giờ trên mạng loại người nào cũng có, em không nên tin bọn họ, nhất định phải cẩn thận, nhất

định không được sập bẫy”.



Hồ Tiểu Dương nói: “Chị, xem chị nói kìa, hắn ta có thể lừa em gì nào? Lừa tiền, lừa tài, em không có, em sợ gì hắn chứ?”



Lâm Như nói: “Lẽ nào em không sợ hắn lừa sắc?”



Hồ Tiểu Dương cười ha ha nói: “Lừa sắc? Điều này còn cần đến hắn lừa sao?

Nếu như hắn ta đẹp trai như Lưu Đức Hoa, em cũng chịu để cho hắn ta lừa, nếu không được như thế, muốn lừa cũng không được”.



Lâm Như lườm

cô một cái: “Chẳng đoan trang một chút nào cả. Tôi hỏi cô, cô hiểu hắn

ta sâu sắc tới mức nào, đã gặp hắn bao giờ chưa?”



Hồ Tiểu Dương

nói: “Người ta cũng không tệ, lần trước đến Hải Tân có gặp mặt nhau, anh ấy có mời em ăn cơm, cũng rất phóng khoáng”.



Lâm Như hỏi: “Anh ta có gia đình hay vẫn độc thân?”.



Hồ Tiểu Dương nói: “Chị, chị nhìn lại mình xem, em có yêu đương gì người

ta đâu, em để ý nhiều đến anh ta như thế để làm gì? Chúng em chỉ là nói

chuyện với nhau thấy hợp thì có qua lại một chút thôi. Chị yên tâm, sẽ
Trần Chí Cương nói:

“Không sao, đi thăm thú cùng hai người đẹp là một niềm hạnh phúc của

tôi, được xách đồ cho em cũng là vinh dự của anh, anh đang đợi làm chân

xách đồ cho hai người đẹp đây”.



Lâm Như vừa cười vừa nói: “Cứ quyết định thế nhé, có thể điều đi làm việc, nhưng bọn em sẽ không trả tiền công đâu”.



Trần Chí Cương cười nói: “Anh tự trả cũng được”.



Hồ Tiểu Dương cũng cười theo, vừa cười vừa nói: “Tổng giám đốc Trần thật

vui tính, khó có được tâm trạng tốt như thế này. Anh đã nói như thế,

khiến cho em nhớ tới một câu chuyện, kể rằng có một ông nhà văn viết một chuyên mục trên tạp chí, chuyên giúp bạn đọc giải quyết những vấn đề

khó khăn gặp phải trong cuộc sống. Một hôm, có một bạn đọc tới thú tội,

nói anh ta là nhân viên trong một tiệm giày nữ, anh ta có một việc vô

cùng khó khăn, không biết nên giải quyết như thế nào. Nhà văn liền bảo,

cậu nói đi. Anh nhân viên nói với nhà văn rằng, công việc kinh doanh của tiệm giày phụ nữ nơi anh ấy làm việc rất đông khách, mỗi ngày từ sớm

đến tối, khách hàng đông không ngớt, ngày nào anh ấy cũng phải cúi xuống giúp khách hàng thử giày. Mặc dù đây chỉ là một chuyện vô cùng nhỏ,

nhưng có rất nhiều nữ khách hàng lại không hề mặc quần lót, cho nên mỗi

lần khi anh ấy thử giày cho khách hàng, đều nhìn thấy những thứ không

muốn nhìn. Điều đó khiến cho anh ấy tim đập chân run, mặt đỏ tía tai,

lần nào cũng kích động, ông nói xem nên làm thế nào? Nhà văn nghe xong

hỏi gấp, xin hỏi quý công ty còn tuyển người không?”.



Hồ Tiểu Dương kể xong, Lâm Như và Trần Chí Cương liền cười phá lên.



Trần Chí Cương nói: “Nếu như còn thiếu người, tôi cũng đi”.



Lâm Như cười tươi chỉ vào Trần Chí Cương nói: “Xem ra, đàn ông đều không

chịu được sự mê hoặc, nhà văn cũng như thế, ông chủ cũng vậy. Nhất định

anh phải mở cho em và Hồ Tiểu Dương một tiệm giày phụ nữ, đến lúc đó có

thể hoàn thành nguyện vọng của anh rồi”.



Hồ Tiểu Dương cười nói: “Thế thì Tổng giám đốc Trần chắc là có oan ức gì rồi?”



Đang trong lúc nói cười, xe tới, họ cùng nhau lên xe vào thành phố.