Vợ Quan
Chương 53 : Đứng trước cám dỗ (14)
Ngày đăng: 09:12 18/04/20
Chỉ có một thứ mà có tới hai người tranh giành, một bên là vợ, một bên là người tình, rốt cuộc là sẽ để cho ai đây?
Cơm đã chín rồi, họ cùng vào bàn ăn, Lâm Như đợi Hứa Thiếu Phong húp hết
bát canh, mới nói: “Thiếu Phong, chúng ta phải nghĩ cách hành động thôi, những nơi nào có thể đi thì đi luôn. Bây giờ danh tiếng của ông tuy là
rất cao, nhưng vẫn còn hai ứng cử viên khác nữa, họ cũng không phải là
hổ trong chuồng, ông không hành động, bọn họ chắc chắn sẽ hành động, như vậy rất có khả năng từ chiếm ưu thế chuyển sang yếu thế”. Hứa Thiếu
Phong nghe thế rất cảm động, ông biết, bản thân ông có thể được Bí thư
Uông nâng đỡ, không mất một đồng nào mà lại có thể được lọt vào một
trong ba ứng cử viên, điều này là nhờ Lâm Như, có quan hệ rất rộng với
những quan chức cấp cao, sự quan tâm, săn sóc của cô, ông đều thấu rõ.
Bây giờ, cô lại nhắc tới chuyện đi tạo dựng mối quan hệ, điều này càng
làm cho ông cảm thấy tấm lòng và tầm nhìn của Lâm Như hoàn toàn không
như những người phụ nữ bình thường khác.
Kỳ thực, Hứa Thiếu Phong không phải là không nghĩ như vậy. Trong số ba ứng cử viên, ông cũng
không phải là tài giỏi nhất. Nếu nói về quá trình công tác và sự từng
trải, thì phải kể tới Chu Đa Dân, thời gian ông ta ngồi trên ghế lãnh
đạo không những lâu nhất, mà điều quan trọng hơn ông ta hiện nay là một
tay hô phong hoán vũ trên tỉnh, có mối quan hệ rất thân thiết với Bí thư tỉnh. Nếu như nói tới ưu thế về tuổi tác, khẳng định chỉ có thể là Bành Thành Thư, ông ta là cán bộ cấp cao trẻ nhất thành phố. Còn về thành
tích chính trị, nên phải kể tới ông. Ông là một trợ thủ đắc lực của Cục
Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn này, đầu tiên là tuyên truyền văn hóa,
sau đó giành lấy một số giải lớn trên tỉnh, mang lại vinh dự về cho
thành phố Hải Tân, cũng là để tạo dựng hình ảnh trong công tác ngoại
giao sau này, để mà nói về khả năng phát huy thế mạnh năng lực bản thân, cũng có thể nói rõ hơn vấn đề này.
Trong ba người bọn họ, ai
cũng có điểm mạnh riêng của mình, ai cũng có khả năng đắc cử, nhưng mấu
chốt của vấn đề có rất nhiều chuyện không đơn thuần như chúng ta nghĩ,
cuối cùng không phải là dựa vào thực lực, mà phải dựa vào quan hệ. Xem ô dù của ai mạnh hay yếu, xem khả năng tạo dựng các mối quan hệ của ai
lớn hay nhỏ, ô dù mạnh, quan hệ tốt, ắt sẽ giành phần thắng.
Hứa
Thiếu Phong thở dài than vãn: “Tôi cũng muốn tạo dựng các mối quan hệ,
nhưng nghĩ thì vậy, làm lại là chuyện khác, ở trên không có người giúp
Hứa Thiếu Phong nói: “Tư Tư, không nên gọi điện cho cô ấy”.
Trần Tư Tư nói: “Vì sao?”
Hứa Thiếu Phong nói: “Thứ nhất, cái gì cũng phải có giới hạn của nó, lần
trước người ta đã giúp đỡ chúng ta một việc lớn như vậy, anh vẫn còn
chưa kịp cảm ơn người ta, bây giờ lại đi nhờ vả lần nữa, như vậy thì
không hay cho lắm. Thứ hai, anh thấy dù em có đi nhờ cậy, cũng chưa chắc cô ấy có thể giúp gì được, điều cơ bản là chúng ta phải đến những nơi
cần đến cơ, đằng này cô ấy lại quen biết không đúng người. Vì thế, anh
khuyên em đừng nên phí công vô ích”.
Trần Tư Tư chợt có một sự
tính toán, trong lòng vẫn y như lần trước, bề ngoài thì giả vờ nghe theo lời của Hứa Thiếu Phong, nhưng thực ra cô vẫn ngấm ngầm làm theo kế
hoạch của mình, đợi tới lúc xong việc, cô sẽ dành cho ông một bất ngờ.
Cứ nghĩ như vậy, bất giác đã học được lời thoại trong Kinh kịch: “Lời
chỉ bảo của đại quan nhân, khiến tiểu nương tử đã thấu rõ, được rồi,
thiếp nghe theo lời chàng”.
Hứa Thiếu Phong bị cô chọc cười, giang tay kéo cô lại về phía mình: “Đại quan nhân? Liệu có phải Tây Môn đại quan nhân?”
Trần Tư Tư cười ranh mãnh nói: “Cũng gần như vậy”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Vậy thì được, ta sẽ là Tây Môn Khánh, em sẽ là Phan Kim Liên”.
Trần Tư Tư cười như phát điên nói: “Anh nói vậy khiến em nhớ tới hồi còn học cấp một, ở lớp em có một bạn nam và một bạn nữ cãi nhau. Bạn nam đó
chửi bạn nữ kia là Phan Kim Liên, bạn nữ đó lại nói bạn nam là Tây Môn
Khánh. Hai người đó càng cãi nhau càng nhanh, nghe giống như tiết tấu
của một bản nhạc - nữ: Tây Môn Khánh, nam: Phan Kim Liên; nữ: Tây Môn
Khánh, nam: Phan Kim Liên… - khiến mọi người nghe mà buồn cười kinh
khủng. Lúc đó, không biết là ai đã nói, hai cậu chính là một đôi. Mọi
người không ai bảo ai cùng lúc cười sảng khoái, hai tên ngốc đó khi ấy
mới hiểu ra, cũng không nén được cười lớn”.