Vợ Quan
Chương 62 : Lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt (2)
Ngày đăng: 09:12 18/04/20
Lâm Như vẫn chưa làm được như cách đã nghĩ trước đó, Hồ Tiểu Dương đưa điện thoại cho Trần Tư Tư. Cô chỉ còn biết miễn cưỡng nói chuyện với tình
địch.
Cô cố ý không lên giọng, đợi Tư Tư đáp trước rồi mới nói.
Đầu dây bên kia quả nhiên chuyển đến giọng nói ngọt ngào của Trần Tư Tư: “Là chị Lâm ạ? Chị tìm em có chuyện gì không ạ?”
Lâm Như dốc sức kiềm chế sự giận dữ trong cô, từ từ nói: “Tên cô có phải là Trần Tư Tư không?"
Trần Tư Tư trả lời: “Đúng ạ, em là Trần Tư Tư”.
Lâm Như nói: “Tôi muốn nói chuyện với cô”.
Trần Tư Tư đáp: “Vâng ạ, em đang ở trung tâm tư vấn của Tiểu Dương”.
Lâm Như dập máy, cởi áo blue, bước ra khỏi bệnh viện.
Cô không ngờ được người mà cô vất vả tìm kiếm bấy lâu nay lại chính là huấn luyện viên yoga của mình.
Nhận điện thoại của Lâm Như xong Trần Tư Tư cũng thấy sốc, cô chưa hề có kế
hoạch đối phó, nếu như cô gặp phải một người đàn bà thô bạo không hiểu
biết lẽ phải, nếu như cô bị đối phương nguyền rủa hay bị họ đánh cho một trận thì cô cũng có thể chịu đựng, cô có thể tìm thấy một cảm giác cân
bằng tâm lý, có thể chạy đến mà kêu khóc với Hứa Thiếu Phong. Nhưng
người đàn bà này lại là một người hiểu biết đạo lý, một Lâm Như với đôi
mắt sáng, lương thiện, điều này khiến cô thấy có chút lo sợ.
Lần
trước đến chùa Hoa Nam, sau khi cô biết vợ của Hứa Thiếu Phong chính là
Lâm Như, Hứa Thiếu Phong rất kinh ngạc, bản thân cô cũng cảm thấy rất
ngạc nhiên, tại sao lại là bà ấy?
Cô không thể không kể hết cho
Hứa Thiếu Phong nghe quá trình cô quen biết Lâm Như, còn kể chuyện hôm
đó ở bờ biển, chính Lâm Như đã mời cô ăn cơm.
Lúc đó, khi trực tiếp nghe được từ miệng cô giáo Trần nói cô ta chính là Trần Tư Tư, Hồ Tiểu Dương rất
kinh ngạc, thì ra hồ ly tinh mà bọn họ muốn tìm lại chính là cô ta. Đây
không phải là kết cục mà cô mong muốn, tuy nhiên quả thật lại chính là
cô ấy.
Hồ Tiểu Dương không nhịn nổi bèn hỏi một câu: “Cô chính là Trần Tư Tư?”
Trần Tư Tư nói nhỏ: “Chị Tiểu Dương, hai người… có phải đã nghi ngờ em từ lâu?”
Hồ Tiểu Dương đáp: “Không, bọn chị chỉ biết em là cô giáo Trần, tuyệt nhiên không biết em lại chính là Trần Tư Tư”.
Trần Tư Tư nói: “Em chính là Trần Tư Tư”.
Hồ Tiểu Dương đáp: “Giờ thì biết rồi”.
Trần Tư tư nói: “Sau khi chị biết em là Trần Tư Tư, có phải chị sẽ hận em? Chị Tiểu Dương, chị nói thật cho em biết”.
Hồ Tiểu Dương nói: “Chuyện tình cảm chị không có lý do gì mà trách em,
càng không có lý do ghét hận em?”. Nói xong lại nói: “Khổ, chị ấy đến
rồi, tốt nhất là hai người nên tự giải quyết cho xong”.
Trần Tư Tư quay đầu lại nhìn, Lâm Như đã vào đến cửa rồi, hai người đều đứng dậy.
Hồ Tiểu Dương nói: “Chị”.
Trần Tư Tư: “Chị Lâm”.
Lâm Như không đáp, chỉ nói với Hồ Tiểu Dương: “Tiểu Dương, em có thể tránh đi một lúc được không?”
Hồ Tiều Dương đáp: “Vâng, hai người nói chuyện, đúng lúc em cũng phải ra
ngoài có chút chuyện, không quay lại nữa, xong việc cũng đóng cửa luôn
thôi”, nói xong liền cầm đồ rồi ra về.