Vợ Quan

Chương 68 : Lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt (8)

Ngày đăng: 09:12 18/04/20


Không ngờ trong lúc Hứa Thiếu Phong bị chuyện gia đình làm cho đau đầu nhức óc, lại có người đằng sau viết trộm bài về ông.



Trong xã hội hiện nay, khi có người nào bị báo chí nhòm ngó đến, cho thấy người đó sớm muộn gì cũng gặp một số rắc rối.



Người muốn viết bài về Hứa Thiếu Phong là vợ Phó Cục trưởng Trương Minh Hoa, bà Phùng Hải Lan.



Phùng Hải Lan nghe được không ít chuyện về Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn từ chồng mình, trong đó chắc chắn không thiếu được chuyện về quan hệ

giữa Trương Minh Hoa và Hứa Thiếu Phong. Từ khi Hứa Thiếu Phong thoát

khỏi vụ hỏa hoạn, ông đã công khai bài xích Trương Minh Hoa. Trong một

số quyết sách về một số sự việc của Cục, Hứa Thiếu Phong chỉ cần bàn bạc qua với một số trưởng phòng các đơn vị, trong cuộc họp của Cục chỉ cần

biểu quyết là xong, không hề thông qua ý kiến của Trương Minh Hoa, cũng

không coi Trương Minh Hoa ra gì.



Còn mấy đơn vị vốn thuộc quyền

quản lý của Trương Minh Hoa, những người lãnh đạo thấy thái độ của Hứa

Thiếu Phong như thế, ai cũng gió chiều nào xoay chiều ấy, gặp chuyện

cũng không báo cáo Trương Minh Hoa, đều chạy tới chỗ Hứa Thiếu Phong, cứ dần dần như thế, Trương Minh Hoa trở thành kẻ bù nhìn, có quyền lực

trong tay mà chẳng làm gì được. Sau khi bị Hứa Thiếu Phong cho đi tàu

bay giấy, Trương Minh Hoa lúc nào cũng buồn chán, nhưng chẳng có cách

nào khác, chốn quan trường là thế, đánh hổ không chết thì bị hại đến

thân, chuyện sự cố hỏa hoạn không xử lý được Hứa Thiếu Phong, ông đã

định sẵn là bối cảnh hôm nay của ông nhất định không thể lạc quan. Ông

tự rõ, Hứa Thiếu Phong làm như thế chính là muốn loại bỏ ông.



Sự

tình tới mức này, nếu tiếp tục ở lại cũng không có ý nghĩa gì, Trương

Minh Hoa và Phùng Hải Lan sau khi thảo luận nhiều lần, cuối cùng cũng

đồng ý, không ở đó để bị chèn ép như thế, thà chủ động xin tổ chức Tỉnh

ủy điều chỉnh công tác còn hơn, may ra còn được điều đến một đơn vị tốt

một chút.



Cứ thế, Trương Minh Hoa thăm dò qua Phó Thị trưởng

Thường trực Chung Học Văn, sau đó tìm tới lãnh đạo tổ chức, lãnh đạo trả lời rằng có thể suy nghĩ, trước khi chính thức điều chỉnh, vẫn mong ông làm tốt công tác đang đảm nhiệm.



Nghe lãnh đạo nói vậy, Trương

Minh Hoa đã cảm nhận được sự điều chỉnh công tác của ông đã thành sự tất yếu, ông không khỏi chạnh lòng.



Nhìn thấy chồng suốt ngày buồn

phiền, Phùng Hải Lan đúng là có sức mà không biết giúp như thế nào, bà

biết đối với người đàn ông, quyền lực là vô cùng quan trọng, bà chỉ biết hy vọng Trương Minh Hoa được điều đến một đơn vị tốt hơn.



Tối


Mắt Phùng Hải Lan đột nhiên sáng lên chưa từng

thấy, vui mừng nói: “Một chút tiền đó của cô ta có đáng là gì, Phúc Sinh à, em có muốn thay đổi công việc không, ví dụ như, đến cơ quan anh rể

em làm cán bộ tuyển dụng, em thấy thế nào?”



Phúc Sinh nói: “Đương nhiên là muốn rồi, em có mơ cũng đâu dám nghĩ mình sẽ làm cán bộ tuyển dụng”.



Phùng Hải Lan nói: “Thế em hãy nghe lời của chị, nếu như Hứa Thiếu Phong lại

tới hoa viên Di Tình tìm Trần Tư Tư, em bắt ông ta kê khai một lần nữa,

sau đó đưa cho chị bản kê khai đó. Nếu em còn có thể thông qua cách

khác, nắm được chứng cứ đích thực giữa Hứa Thiếu Phong và người đàn bà

đó thì càng tốt”.



Phúc Sinh nói: “Nếu bắt ông ta kê khai một lần

nữa không khó lắm, còn nếu muốn tìm được ra bằng chứng về quan hệ giữa

ông ta và người phụ nữ kia thì hơi khó”.



Phùng Hải Lan nói:

“Không sợ không làm được, chỉ sợ không nghĩ ra. Phúc Sinh à, cậu có thể

nghĩ thêm cách khác mà, sự việc là do con người làm, cách cũng là do con người nghĩ ra, chỉ cần động não, nhất định sẽ nghĩ ra cách. Chắc em

phải biết, người có vợ bé này, chính là Cục trưởng Cục Văn hóa Truyền

Thông Nghe nhìn, là kẻ không đội trời chung với anh rể em bây giờ, chính hắn đã chèn ép anh rể của em, nếu không, anh rể em đã sớm được bố trí

một công tác tốt hơn rồi. Nếu như có thể nắm được chứng cứ của ông ấy,

chúng ta có thể chỉnh đốn ông ta, đến lúc đó, anh rể em được mở mày mở

mặt, có quyền trong tay, sắp xếp cho em một công việc có đáng gì đâu?

Chuyện nhỏ ấy mà, chẳng đáng gì cả”.



Phúc Sinh càng nghe càng

vui, càng nghe trong lòng càng rạng rỡ, bèn hưng phấn nói: “Chị, chị yên tâm, việc của chị cũng là việc của em, sau khi em về nhất định sẽ tìm

cách, cố tìm ra được một số chứng cứ”.



Phùng Hải Lan nói: “Thế

mới đúng, đánh rắn phải đánh cho dập đầu, chỉ cần có lý và có căn cứ,

thì không sợ là không xử lý được ông ta”.



Phúc Sinh mừng rỡ nói:

“Chị, cứ thế nhé, sau này em làm được rồi, chị nhất định phải bảo anh rể sắp xếp cho em công việc tốt một chút”.



Phùng Hải Lan nói: “Phúc Sinh, em không tin người ngoài còn được, lẽ nào đến chị mình cũng không tin sao? Em yên tâm đi, chỉ cần anh rể em có thể lên được, việc của em

chị sẽ lo hết”.