Vợ Quan
Chương 70 : Lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt (10)
Ngày đăng: 09:12 18/04/20
Chỉ cần nhắc đến Trần Chí Cương thì Lâm Như vẫn thấy có cảm xúc trong lòng, vẫn thấy ngượng ngùng và rạo rực.
Kể từ sau lần ở Ma Cao, Lâm Như và Trần Chí Cương không quan hệ thêm lần
nào nữa, không phải là cô không muốn mà là cô không dám nghĩ. Sau lần
vui vẻ đó, cô bắt Trần Chí Cương phải giữ kín bí mật này giữa hai người, cô cũng nhiều lần nói với Trần Chí Cương rằng khi trở lại Hải Tân, dù
làm bất cứ chuyện gì cũng không thể để xảy ra chuyện đó thêm một lần
nữa. Cô thực sự sợ sẽ xảy ra chuyện, sợ nếu không giữ được mà bị người
ta phát hiện thì cô không còn biết giấu mặt vào đâu nữa, cũng không biết sẽ làm cho Hứa Thiếu Phong mất mặt đến mức nào.
Trong khoảng
thời gian đó, cô và Trần Chí Cương cũng có tin nhắn qua lại với nhau,
sau khi đọc xong đều cẩn thận xóa đi để tránh sau này có chuyện xảy ra.
Tin nhắn điện thoại thì có thể xóa nhưng những kỷ niệm trong tim họ thì
không thể nào xóa đi được, những lúc yên tĩnh một mình lại thấy con tim
cũng khát khao, mong muốn. Nó giống như cái đèn nhấp nháy cứ phát đi
từng đợt ánh sáng, cứ lởn vởn trong đầu, khi nó phát đi nhiều rồi thì
khát khao cũng càng trở nên mãnh liệt hơn, lại bắt đầu tưởng tượng rằng
giá mà có cơ hội, giá mà lại có thêm một lần như thế nữa. Nhưng sau khi
đối mặt với Trần Chí Cương hoặc sau những lúc đọc xong dòng tin nhắn đầy những cảm xúc mãnh liệt của anh ta thì cô lại đành phải tự kiềm chế dục vọng mãnh liệt vốn là bản năng tự nhiên của con người để trở về với bản chất của một con người tri thức, hiểu biết.
Những ngày gần đây
cô suy nghĩ rất nhiều, phải chăng bản thân mình đã quá khắt khe với Hứa
Thiếu Phong? Không phải chính bản thân cô cũng từng một lần phản bội
chồng hay sao? Tại sao lại không thể tha thứ cho ông ấy một lần chứ? Sau nhiều lần suy nghĩ, Lâm Như thấy nguyên nhân của sự việc này không
ngoài hai điểm: Một là, con người có tính tham lam và luôn vì lợi ích
bản thân, đặc biệt là trong lĩnh vực tình cảm thì càng đúng như thế. Sự
cân bằng cũng chỉ là tương đối. Hai là, rất nhiều quan chức khi xảy ra
chuyện đều không xử lý tốt mối quan hệ giữa ông ta và tình nhân, hoặc là không đáp ứng được những tham vọng ngày càng nhiều của người tình mới
làm cho sự việc bị bại lộ, cuối cùng thì thân bại danh liệt.
Cô
sợ trên phương diện này Hứa Thiếu Phong sẽ xảy ra chuyện. Trần Tư Tư
xinh đẹp, trẻ trung như vậy thì đàn ông theo đuổi cô ta không thể đếm
xuể, nhưng tại sao cô ta lại cứ giữ chặt Hứa Thiệu Phong không chịu
buông tha chứ? Cô không thể phủ nhận rằng giữa họ có tình yêu, nhưng
trên hết giữa họ là quan hệ hai bên cùng có lợi, nếu giờ đây Hứa Thiếu
Phong không còn chút quyền lực gì, trở thành một nhân viên bình thường
hoặc là vì cô ta mà mất đi quyền chức, mất đi cần câu cơm thì liệu cô ta còn đồng ý lấy Hứa Thiếu Phong không? Đáp án chắc chắn là không, cô ta
không làm được, cũng không có đủ khả năng để làm được việc đó. Nếu thực
sự đến bước đó thì người ở bên cạnh Hứa Thiếu Phong cũng chỉ có mình cô
Hôm nay là thứ bảy, Lâm Như nghĩ Trần Tư Tư có lớp
dạy vào buổi sáng nên cô đang tính xem có nên hẹn cô ta nói chuyện vào
buổi chiều không.
Lâm Như chuẩn bị bữa sáng, ban đầu định gọi Hứa Thiếu Phong dậy cùng ăn, sau nghĩ hôm nay ông ấy không phải đi làm, lại để cho ông ấy ngủ thêm một chút, còn mình thì đi đánh răng rửa mặt. Kể
từ khi không ngủ chung giường, Lâm Như cảm nhận được hai người bọn họ
rất khách sáo với nhau, đằng sau sự khách sáo ấy tiềm ẩn một cái gì đó
khiến người ta không thể yên tâm được. Lâm Như lo rằng nếu cứ tiếp tục
thế này có thể tình cảm của họ sẽ ngày càng trở nên xa cách, cô đành cố
gắng quan tâm, chăm sóc Hứa Thiếu Phong nhiều hơn trên các lĩnh vực khác để bù đắp lại sự sứt mẻ tình cảm của hai vợ chồng từ sau khi ngủ riêng.
Lâm Như vừa mới chuẩn bị đánh răng rửa mặt thì nghe thấy tiếng ngáp của Hứa Thiếu Phong trong phòng ngủ, liền đẩy cửa đi đến, nhìn thấy Hứa Thiếu
Phong tỉnh ngủ hẳn rồi, còn đang cầm một cuốn sách đọc, cô liền nói:
“Tôi đã chuẩn bị bữa sáng xong rồi, ông dậy ăn đi”.
Hứa Thiếu Phong đáp lại: “Đợi một chút, để tôi đọc xong đoạn này đã rồi hãy nói”.
Lâm Như tìm cho Hứa Thiếu Phong bộ quần áo để thay rồi đặt lên đầu giường
nói: “Quần áo của ông đây! Ông đang xem sách gì mà say sưa thế”.
Hứa Thiếu Phong đặt quyển sách sang một bên nói: “Đây là cuốn tiểu thuyết
có liên quan đến chốn quan trường, viết rất hay, rất lôi cuốn, lại rất
sâu sắc nữa”.
Lâm Như cười nói: “Có phải ông tìm thấy chính mình trong cuốn sách đó nên mới xem đến mức nhiệt tình thế?”
Hứa Thiếu Phong ngồi dậy cười hì hì rồi nói: “Cũng có một chút hình bóng
của tôi trong đó, nhưng cuốn sách này có giá trị tham khảo và tính cảnh
tỉnh cao cho những người làm quan”.
Lâm Như nói: “Vậy thì tốt
rồi, đợi ông đọc xong tôi cũng mượn đọc một chút, để xem hình ảnh ông
trong cuốn sách đó là một hình tượng như thế nào”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Người ta không cho nữ giới đọc đâu”.
Lâm Như nói: “Ai quy định như thế? Ông càng nói không được xem tôi lại càng muốn xem”.