Vợ Quan
Chương 74 : Lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt (14)
Ngày đăng: 09:12 18/04/20
Trần Tư Tư nghe xong những lời này bất giác mặt đỏ ửng, tim đập thình thịch, những lời này quá chua ngoa, làm cho cô toát cả mồ hôi, cũng khiến cô
suy sụp nhanh chóng.
Nhưng sự việc đã đến nước này, cũng
không còn cách nào quay lại được, cô chỉ còn cách ngẩng cao đầu, quyết
không thể cúi đầu bại trận trước mặt bà ta. Cô ta “hừm” một tiếng nói:
“Thực ra tôi không muốn nói thêm gì nữa, nhưng chị đã nói đến mức này
rồi thì tôi cũng vạch cho chị thấy một sai lầm. Quan hệ giữa tôi và
Thiếu Phong không phải là vụng trộm, đó là tình yêu chân chính. Bởi vì
khi quen Thiếu Phong tôi không biết anh ấy là ai, càng không biết anh ấy đã có vợ hay chưa, chúng tôi chỉ là hai người yêu nhau như những người
khác. Nếu phải dùng đến từ ăn trộm, thì Thiếu Phong mới là người vụng
trộm, tôi không trộm của ai cái gì hết. Vì thế, những lời này chị nên đi mà nói cho Hứa Thiếu Phong nghe, đây là điều thứ nhất. Thứ hai, tình
yêu chân chính không thể dùng đạo đức hay không đạo đức mà đánh giá, nếu nhất định phải dùng cái gì đó để đong đếm thì hôn nhân không tình yêu
mới là hôn nhân không có đạo đức. Cho dù chị khinh thường hay không
khinh thường tôi, tôi cũng không quan tâm, chỉ cần người tôi thích cũng
yêu tôi thì mọi việc khác chẳng có nghĩa lý gì hết. Chị Lâm, cảm ơn chị
đã mời tôi uống cà phê, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi phải đi
rồi”.
Lâm Như thấy hơi run một chút, cô cố gắng hết sức để khống
chế cảm xúc của mình để giữ được phong thái cao quý. Cô uống một ngụm
trà rồi mới nói: “Một khi cô đã yêu anh ấy như vậy thì sao cô không nghĩ cho anh ấy một chút?”
Trần Tư Tư vừa mới đứng dậy lại ngồi xuống nói: “Sao chị biết là tôi không nghĩ cho anh ấy? Nếu không phải tôi
đứng ra dàn xếp chuyện lần trước thì liệu anh ấy có bình an như vậy được không?”
Lâm Như nói: “Nếu mà cô sinh đứa bé ra thì không phải
anh ấy đã phạm một lỗi lớn hay sao? Cô không đến mức dùng việc này mà
đưa anh ấy đến trước cánh cửa nhà tù chứ?”
Trần Tư Tư cười một
cách mỉa mai nói: “Làm sao mà có thể như thế chứ? Dân không kêu thì quan không xử, làm sao mà tôi có thể đưa người của tôi đến nơi đó được, điều này xin chị cứ yên tâm”.
Chí Cương ngồi xuống đối diện với Lâm Như rồi nói: “Ngày xưa có cái đẹp của ngày xưa, bây giờ có cái đẹp của bây giờ, con người ở mỗi thời điểm
khác nhau, mỗi độ tuổi khác nhau thì có vẻ đẹp không giống nhau mà. Có
điều anh thích vẻ đẹp bây giờ của em hơn, chín chắn, đằm thắm”.
Trong lòng cô bắt đầu thấy nong nóng, bất giác mặt cũng đỏ lên, nói: “Cảm ơn lời khen của anh. Anh uống gì?”
Chí Cương nói: “Cho anh tách trà hoa nhài”.
Cô vẫy tay gọi cô phục vụ bàn.
Đợi khi cô gọi trà xong anh ta mới nghi ngờ hỏi: “Em đang đợi ai à?”
Lâm Như cười nói: “Người đi thì đã đi rồi, người đến thì vừa mới tới đấy”.
Chí Cương nở nụ cười miễn cưỡng: “Thảo nào, hôm nay em lại trang điểm đẹp thế, hóa ra là có hẹn”.
Cô cũng bất giác đưa tay lên che miệng cười to, từ biểu hiện của Chí Cương cô thấy được dáng vẻ giận dỗi ghen tuông của anh ta thật giống chàng
trai mới lớn, liền trêu anh ta: “Anh ta vừa đi thì anh đến ngồi thay chỗ của anh ta”.
Chí Cương cười có chút gượng gạo nói: “Thật vậy
sao? Xem ra anh là người nhờ bóng của anh ta rồi, nếu không thì khó có
thể hẹn em ra đây được”.
Nhìn dáng vẻ này của Chí Cương trong lòng cô có một niềm vui khó tả, cười nói: “Em cho anh biết, anh ta là đàn bà”.
Chí Cương có vẻ không tin lắm: “Là đàn bà à? Hai người đàn bà hẹn nhau ra đây chắc không phải đồng chí rồi?”
Cô vờ như giận dỗi nói: “Anh thôi đi, anh mới là đồng chí ấy, còn chưa trả lời dạo này anh bận việc gì vậy?”
Chí Cương nói: “Thì vẫn bận chuyện công trình ấy mà”. Nói xong anh ta ngừng lại một lát rồi lại nói tiếp: “Công trình thư viện đó tiến triển đến
đâu rồi? Đêm dài lắm mộng, em nên tận dụng thời gian đừng để kẻ khác
thừa lúc nước đục thả câu”.