Vợ Quan
Chương 80 : Cơn lốc tình yêu (3)
Ngày đăng: 09:12 18/04/20
Suốt mấy ngày nay Lâm Như luôn trong trạng thái lo lắng và xúc động.
Sau khi trải qua cuộc vui nồng nhiệt trên xe với Trần Chí Cương, cô luôn tự nhắc nhở bản thân lần sau không được thế nữa. Cô cảm thấy chuyện quan
hệ giữa nam và nữ cũng giống như nghiện thuốc phiện vậy, khi đã nghiện,
nếu không khống chế được bản thân thì sau một lần có cơ hội lại bất chấp sống chết mà lao vào, cứ tiếp tục như thế thì sớm muộn gì cũng xảy ra
chuyện. Cũng giống như con nghiện, cứ mỗi lần hút xong lại nhắc nhở bản
thân lần sau không được thế nữa, nhưng đến lần sau lại thử và lại tự
hứa, cứ thế thề đi thề lại rồi lần nào cũng không nhịn được, lại tìm
cách giải thoát, cuối cùng trở thành nghiện nặng, kết quả là không chỉ
hại bản thân mà còn hại đến cả người khác. Cô rất sợ chuyện này cũng
tiếp tục như thế sẽ khiến cô đánh mất danh tiếng và gia đình của mình.
Tất nhiên sự việc nào cũng có hai mặt, mỗi khi gặp Trần Chí Cương, cô lấy
lại được sự cân bằng, tâm trạng cũng bình tĩnh hơn trước nhiều, nghĩ đến chuyện Trần Tư Tư và Hứa Thiếu Phong, cô không còn thấy đau đớn như
trước nữa.
Tuy nhiên tâm trạng là tâm trạng, sự việc là sự việc.
Đứa con trong bụng Trần Tư Tư sẽ là sự uy hiếp lớn cho Hứa Thiếu Phong
khiến cô không thể khoanh tay đứng nhìn được.
Buổi trưa hôm đó cô đến trung tâm tư vấn tâm lý của Hồ Tiểu Dương.
Vừa nhìn thấy cô, Hồ Tiểu Dương liền cười nói: “Ô, không ngờ Phó Chủ nhiệm Lâm cũng đến để tư vấn tâm lý”.
Lâm Như cười nói: “Xem cô kìa, chẳng giống bác sỹ tư vấn tâm lý gì cả, đúng là đồ quỷ”.
Đến đây Hồ Tiểu Dương mới cười ha ha nói: “Ngày nào cũng ngồi ở đây đối
diện với khách hàng tư vấn tâm lý, nói không ngớt về mấy vấn đề nghiêm
túc thế, khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi một chút lại nhìn thấy người
Hồ Tiểu Dương cố ý nói: “Chị sợ à? Vợ anh ấy có ở bên cạnh đâu, có gia
đình rồi thì sao chứ? Chỉ cần bọn họ mà đến với nhau thì chị chẳng phải
lo về anh Hứa Thiếu Phong nữa”.
Lâm Như thấy đỏ mặt, nói: “Trần
Chí Cương là bạn học cũ của chị, chị không thể hại anh ấy được, cô xem
có còn người đàn ông ưu tú nào nữa không, giới thiệu cho cô ta”.
Hồ Tiểu Dương thấy mặt Lâm Như đỏ lên thì đã hiểu hết mọi chuyện, liền nói lảng sang hướng khác: “Chị, bây giờ làm gì có người đàn ông nào tốt như thế chứ, nếu mà có thì chị giới thiệu cho em đây này”.
Lâm Như
cười ha ha nói: “Làm gì có ai mặt dày như cô, ăn cơm trong bát còn nhìn
cơm trong nồi, cô không sợ A Xán sẽ làm thịt cô sao?”
Hồ Tiểu Dương cười ngặt nghẽo nói: “Thời đại bây giờ ai sợ ai chứ, anh ấy muốn rán em, em cũng xào được anh ấy. Thật đấy”.
Lâm Như nói: “Thôi được rồi, không nói linh tinh nữa, đến giờ chị phải đi
làm rồi, đi làm về thì đến nhà chị, chị nấu canh ngon cho mà ăn”.
Hồ Tiểu Dương nói: “Được thôi, em thích nhất là canh của chị đấy, ăn còn ngon hơn ở quán nhiều”.
Lâm Như nói: “Đừng có nói những lời đường mật như thế, chị biết là cô đang nịnh chị của cô rồi”.
Hồ Tiểu Dương cười hi hi nói: “Để chứng tỏ sự cảm ơn vì được chị nấu canh
cho ăn, em sẽ lái xe đưa chị đi làm được không?”. Nói xong cũng y như
muốn đóng cửa ngay, Lâm Như cản cũng không được đành phải nghe theo cô.