Vợ Quan

Chương 91 : Cơn lốc tình yêu (14)

Ngày đăng: 09:12 18/04/20


Lâm Như vừa nghe thấy thế trong lòng cũng thấy hoảng, những câu hỏi này đúng là có kỹ thuật thật, không hỏi rõ vào vấn đề, nghe thì có vẻ không có gì, nhưng thực ra lại rất nguy hiểm.



Nếu cứ bắt theo câu hỏi của họ mà tiếp tục trả lời, chưa biết chừng lại đi vào cái tròng mà đối phương tạo sẵn ra cho mình cũng nên. Cô rất rõ, mấy chục năm làm cách mạng, cả đời vất vả làm việc, cũng chưa chắc có được số tài sản lớn thế, cô ta cũng chỉ là một người bình thường, chỉ dựa vào số tiền lương đi dạy yoga của cô ta thì sao có thể kiếm được khoản tiền lớn thế này? Tất nhiên là rất dễ hiểu, chắc chắc đó là khoản tiền cô ta có được từ Hứa Thiếu Phong, nếu không thì sao cô ta cứ giữ chặt Hứa Thiếu Phong không chịu buông tha cơ chứ. Nhưng, bây giờ Lâm Như khôngquantâm đến chuyện ghen tỵ với cô ta nữa, cô chỉ lo lắng chẳng may cô ta lỡ lời rồi lại bị hai đồng chí này nắm được đằng chuôi, lại bắt đầu điều tra từ số tài sản này của cô ta rồi lại kéo theo nhiều điều khác, rồi lại lôi cả Hứa Thiếu Phong vào chuyện này. Thế nên cô vội vàng ngắt lời nói: “Cô ấy thì lấy đâu ra tiền chứ? Số tiền đó là vay chỗ này một tí, mượn chỗ kia một tí mới gom đủ đấy chứ”.



Trần Tư Tư khi vừa nói xong câu nói đó nghĩ lại thấy vô cùng hối hận, nhưng nếu không nói như thế thì cũng không biết phải trả lời thế nào, nếu nói là mua trả dần thì họ sẽ đến phòng nhà đất điều tra ra là mua một lần, như thế còn khốn đốn hơn nhiều, khiến người ta nghi ngờ là trong lòng mình không có điều gì khuất tất thì cớ sao phải nói dối tổ chức? Có điều nói là một lần mua trả hết tiền thì sau đó lại phải trả lời câu hỏi của họ về xuất xứ của số tiền đó có được từ đâu, vậy thì phải trả lời thế nào đây? Tất nhiên không thể nói là có được là do Hứa Thiếu Phong rút được từ các công trình được. Nếu như thế thì cũng không phải bán đứng Hứa Thiếu Phong sao? Nếu nói vòng vo, không giải thích được rõ ràng thì chắc chắn bọn họ sẽ nghi ngờ. Không ngờ đến thời khắcquantrọng nhất Lâm Như lại giải vây cho cô, cho cô một cơ hội giải thoát, nên cô mới nói: “Đúng vậy, tôi lấy đâu ra nhiều tiền đến thế? Chủ yếu là gia đình cho một ít, mượn của bạn bè người thân mỗi chỗ một ít mới gom đủ tiền mua nhà đấy”.



Phương Minh đương nhiên thấy nghi ngờ câu trả lời của cô liền cười ha ha nói: “Cô đúng là biết cách ăn tiêu thật đấy, vay tiền mua nhà, còn chưa trả xong đã lại mua xe. Chiếc xe đó là tiền của cô mua à?”



Lâm Như bắt đầu thấy có chút lo lắng, đối phương đúng là thật cáo già, nghe thì nhẹ nhàng nhưng thực ra lời lẽ sâu xa, cũng giống như tâng một quả bóng, lực không mạnh, nhưng cũng tiềm ẩn những nguy cơ, đón bóng không tốt nhất định sẽ lộ ra sự thất bại của mình. Cô không đợi Trần Tư Tư trả lời, liền thay lời Trần Tư Tư nói: “Làm gì có, lúc mua xe, còn phải năn nỉ đòi mượn tiền của tôi, tôi lấy đâu ra nhiều tiền đến thế? Đành vay cho nó tám vạn, nếu không thì nó lấy đâu ra tiền mà mua được xe chứ? Những thanh niên bây giờ thật biết hưởng thụ, chỉ cần biết là có thể mượn thì cứ mượn, mượn về rồi thì cứ hưởng thụ đã, hôm nay có tiền thì tiêu hết cho sung sướng, không cần biết ngày mai lấy gì ra mà tiêu. Tôi cũng đã khuyên nó là có bao nhiêu thì dùng từng ấy, rồi từ từ mình sẽ kiếm được tiền, đừng có tham lam sức yếu mà đòi làm việc lớn, nhưng nó nhất định không chịu, tôi cũng không còn cách nào mà khuyên nhủ nữa,quanniệm, phong cách tiêu dùng những người bọn họ không giống nhưquanniệm của những người thời chúng tôi”.



Trần Tư Tư cười ha ha nói: “Chị à, sau này khi em phát đạt rồi thì trả lại chị không được à?”



Phương Minh liếc nhìn Lý Thành.



Lý Thành cũng cười ha ha nói: “Cô nợ nhiều tiền như thế mà không thấy lo nghĩ gì sao? Số tiền đó biết đến khi nào mới trả hết?”
Trần Tư Tư nói: “Nếu không phải vì sự việc này có ảnh hưởng đến tiền đồ của Hứa Thiếu Phong thì tôi cũng đâu có hứng mời chị đến đây”.



Lâm Như nói: “Cô đã biết cứ tiếp tục như thế này chỉ là trò đùa giết người, làm hại đến tiền đồ của Hứa Thiếu Phong, cô còn không tự biết đường mà rút lui?”



Trần Tư Tư thực ra cũng muốn tranh luận thêm vài câu, nhưng nhớ đến chuyện vừa nãy cô ấy đãquantâm đến mình như thế nào liền nhẫn nhịn, cũng may đúng lúc đó thì xe cũng gần đến chỗ ngã rẽ ra đường lớn, cô giảm tốc độ nói: “Tôi đưa chị đi một đoạn nữa”.



Lâm Như nói: “Không cần, cô cứ cho tôi xuống đây”.



Trần Tư Tư đành phải dừng xe lại.



Sau khi Lâm Như xuống xe, đang chuẩn bị đóng cửa kính xe thì quay đầu lại nói một câu: “Nếu bọn họ còn đến tìm cô thì cô nhớ phải chú ý ăn nói cho cẩn thận”.



Trần Tư Tư không hề nói gì, chỉ gật gật đầu, trong lòng cô bất giác trào dâng một tinh thần tự trọng rất cao, khó có thể dùng lời để diễn tả được. Đó là dư vị mà chỉ có người đàn bà trong hoàn cảnh nào đó làm tổn thương một người đàn bà khác mới có.