Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường (Dịch)
Chương 341 : Hô Hấp Nhân Tạo
Ngày đăng: 00:01 30/07/20
Không gian vốn nhỏ hẹp, lại còn trở nên tối như mực, tất nhiên là có vẻ hơi kinh khuhngr. Trong lòng Kiều An An không tự chủ được nổi lên sự sợ hãi, dù sao nàng cũng là con gái, người ta nói ngực lớn chưa chắc gan đã lớn. Mặc dù cái chỗ kia của nàng cũng cao vút, nhưng lá gan của nàng thì kém xa cái bộ vị đó.
- Đừng sợ, chỉ là cúp điện mà thôi. Thanh âm đột nhiên vang lên, Kiều An An cảm thấy bàn tay nhỏ bé hơi ấm áp, cũng là Đường Kim đã cầm lấy tay nàng trong bóng tối.
Trong thang máy đen kịt đột nhiên xuất hiện chút ánh sáng, Kiều An An lấy điện thoại ra, màn hình điện thoại cũng đủ để chiếu sáng không gian này đôi chút. Dĩ nhiên, Kiều An An lấy điện thoại ra không phải để chiếu sáng, mà là gọi điện cho quầy tiếp tân khách sạn.
- Xin chào, chúng tôi là khách ở phòng 1608. Thang máy mất điện, chúng tôi đang bị kẹt. Kiều An An nói nhanh về tình huống trong này, sau đó mới cúp máy, nói với Đường Kim: - Sẽ có người tới ngay.
- Thất tiên nữ, ý trời không thể trái a. Lúc này, Đường Kim lại phun ra một câu.
- Cái gì mà ý trời? Kiều An An nhất thời có chút buồn bực. Mặc dù đang bị kẹt trong thang máy, nhưng bây giờ nàng cũng không kinh hoảng nữa.
- Trời cao muốn chúng ta tối nay ở trong phòng không ra. Nhưng chúng ta lại làm trái, cho nên đã bị trừng phạt, bị kẹt trong thang máy. Đường Kim nghiêm trang nói.
Kiều An An cất di động vào túi, thang máy lại trở nên đen tối. Sau đó, nàng mới dùng thanh âm kỳ quái hỏi: - Cùng nhau bị kẹt trong thang máy, cậu thấy là trừng phạt sao?
Đường Kim ngẩn ngơ, sau đó lập tức biết sai mà sửa: - Thất tiên nữ, tôi sai rồi, đây không phải là trừng phạt, mà là trời cao ban ơn cho tôi. À, trời cao cũng cảm thấy tôi mà về như vậy thì quá thiệt thòi, cho nên mới bồi thường một chút.
Kiều An An không nói gì, chẳng qua chỉ hơi dùng sức, rút bàn tay ngọc mềm mại của nàng ra khỏi tay Đường Kim.
Sau khi thích ứng, Kiều An An đã có thể mơ hồ thấy vài thứ, như bộ dạng của Đường Kim. Hiện tại hai người rất gần nhau, có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương. Bất tri bất giác, không khí tựa hồ hơi kiều diễm.
Không khí này làm Kiều An An hơi không quen. Vì đánh vỡ bầu không khí khác thường này, nàng nhẹ nhàng ho khan một tiếng, mở miệng phá vỡ yên tĩnh: - Bây giờ cũng muộn rồi, thang máy không biết bao giờ mới có điện. Nếu không, sáng mai cậu về cũng được.
Mặc dù cảm thấy Đường Kim đang gặp nguy hiểm, nhưng Kiều An An cho rằng, có thêm một tối cũng không có vấn đề gì. Dù sao Đường Kim mới tới tỉnh thành không lâu, đến bây giờ cũng chỉ chừng một tiếng. Cho dù thực sự có người gây bất lợi cho Đường Kim thì cũng không nhanh đến vậy.
- Thất tiên nữ, nếu đã đáp ứng chị trở về, chắc chắn tôi sẽ về. Đường Kim cười hì hì: - Nếu không, chúng ta tiến hành một chút nghi thức tạm biệt trước nhé?
Nghi thức tạm biệt?
Trong bóng tối, Kiều An An hơi đỏ mặt, hình như còn nóng lên. Nàng biết cái nghi thức tạm biệt mà hắn nói là thế nào, chẳng biết tại sao, trái tim nàng lại đập bình bịch. Nàng không tự chủ được nghĩ đến, tên này sẽ không thừa cơ hội mà mạnh mẽ tiến hành nghi thức tạm biệt này đấy chứ?
Vừa nghĩ thế, Kiều An An đã không tự chủ được căng thẳng. Mặc dù nàng cảm thấy Đường Kim không phải loại người đó, nhưng nàng cũng biết tên này không thể nhìn theo lẽ thường.
Đúng lúc này, có người vỗ cửa thang máy, đồng thời truyền tới thanh âm của một người đàn ông: - Bên trong có ai không? Tôi là bảo vệ khách sạn.
- Có, chúng tôi có hai người! Kiều An An vội vàng lớn tiếng đáp.
- Xin chờ một chút, con đường trước khách sạn có chút vấn đề, hiện đang sửa điện. Hẳn là mấy phút nữa là được rồi. Bảo vệ lại lớn tiếng nói: - Hai người đừng nóng vội, cũng đừng sợ, tôi sẽ ở bên ngoài.
- Tốt. Kiều An An lại đáp một câu.
- Thất tiên nữ, chúng ta nên cáo biệt. Đường Kim lại nói.
Lần này Kiều An An dứt khoát giả lơ, điều này làm Đường Kim hơi buồn bực, nhưng cũng không có cách nào. Hắn chỉ đành cảm khái trong lòng, đầu năm nay, tiên nữ cũng chẳng hiểu tý lễ tiết nào a, sao lại có thể không làm nghi thức tạm biệt chứ?
Thang máy đột nhiên sáng lên, đã có điện, nhưn thang máy không tiếp tục di chuyển, cửa thang máy từ từ mở ra.
- Đoàng đoàng đoàng... Thang máy vừa mở một nửa, tiếng súng đột nhiên vang lên liên tục.
Trong khoảnh khắc tiếng súng vang lên, sắc mặt Kiều An An chợt trở nên trắng bệch, bởi nàng thấy bên ngoài đang đứng một người đàn ông, một kẻ mặc đồng phục bảo vệ. Mà trong tay hắn lại có một khẩu súng lục, họng súng đen ngòm đang phun lửa sang bên này.
"Á..." Kiều An An không kềm được mà thét lên chói tai. Mà trong tiếng thét của nàng, Đường Kim ngã xuống trong thang máy, không có tiếng động gì.
Cửa thang máy rốt cuộc cũng mở ra hoàn toàn, bảo vệ kia lạnh lùng nhìn Kiều An An một cái, sau đó xoay người, nhanh chóng rời đi. Mà Kiều An An giống như đã u mê, cứ vậy lặng lẽ đứng trong thang máy, chẳng chút phản ứng nào.
Cho đến khi cửa thang máy tự động đóng lại, Kiều An An mới đột nhiên hồi phục tinh thần. Nàng vội vàng ngồi xổm xuống, nhào tới trước mặt Đường Kim: - Đường Kim, cậu sao rồi?
Đường Kim chẳng chút phản ứng.
- Đường Kim, cố gắng lên! Giọng nói Kiều An An trở nên nức nở, nước mắt không tự chủ trào ra. Chuyện phát sinh quá đột ngột, làm nàng chưa kịp chuẩn bị gì cả.
Lấy tay sờ lên cổ Đường Kim, lại gục vào ngực hắn nghe ngóng, sắc mặt Kiều An An lại càng tái đi. Nhưng rốt cuộc nàng cũng hành động, lập tức chồng hai tay lên vị trí tim của Đường Kim. Ấn mấy cái, chẳng có phản ứng gì, nàng hơi do dự một chút, rốt cuộc nằm xuống, dán đôi môi anh đào mềm mại của nàng lên môi Đường Kim.
Chẳng qua là, đôi môi vừa dán lên, nàng lập tức phát hiện điều không ổn. Vòng eo bị siết lại, đồng thời, một cái lưỡi đưa vào trong miệng nàng. Hô hấp nhân tạo lần này đã thực sự biết thành hôn môi!
- Bị lừa rồi. Đầu óc Kiều An An nhất thời hỗn loạn, nụ hôn đầu mất đi trong tình huống chẳng chút chuẩn bị thế này làm nàng chẳng kịp ứng phó. Mà lúc này, nàng cũng nhớ ra, từ nãy tới giờ cũng chưa từng thấy một giọt máu trên người Đường Kim. Chẳng qua vừa rồi quá kinh hoảng, nàng không để ý tới mà thôi.
Nghĩ đến Đường Kim giả chết lừa gạt nàng, hại nàng thương thâm không nói, còn gạt đi nụ hôn đầu của nàng. Kiều An An trước nay vốn dễ tính, bất chợt lại thấy tức giận. Sau đó nàng nghiến răng lại, cắn cái lưỡi đang tác quái trong miệng nàng của Đường Kim!
- Đừng sợ, chỉ là cúp điện mà thôi. Thanh âm đột nhiên vang lên, Kiều An An cảm thấy bàn tay nhỏ bé hơi ấm áp, cũng là Đường Kim đã cầm lấy tay nàng trong bóng tối.
Trong thang máy đen kịt đột nhiên xuất hiện chút ánh sáng, Kiều An An lấy điện thoại ra, màn hình điện thoại cũng đủ để chiếu sáng không gian này đôi chút. Dĩ nhiên, Kiều An An lấy điện thoại ra không phải để chiếu sáng, mà là gọi điện cho quầy tiếp tân khách sạn.
- Xin chào, chúng tôi là khách ở phòng 1608. Thang máy mất điện, chúng tôi đang bị kẹt. Kiều An An nói nhanh về tình huống trong này, sau đó mới cúp máy, nói với Đường Kim: - Sẽ có người tới ngay.
- Thất tiên nữ, ý trời không thể trái a. Lúc này, Đường Kim lại phun ra một câu.
- Cái gì mà ý trời? Kiều An An nhất thời có chút buồn bực. Mặc dù đang bị kẹt trong thang máy, nhưng bây giờ nàng cũng không kinh hoảng nữa.
- Trời cao muốn chúng ta tối nay ở trong phòng không ra. Nhưng chúng ta lại làm trái, cho nên đã bị trừng phạt, bị kẹt trong thang máy. Đường Kim nghiêm trang nói.
Kiều An An cất di động vào túi, thang máy lại trở nên đen tối. Sau đó, nàng mới dùng thanh âm kỳ quái hỏi: - Cùng nhau bị kẹt trong thang máy, cậu thấy là trừng phạt sao?
Đường Kim ngẩn ngơ, sau đó lập tức biết sai mà sửa: - Thất tiên nữ, tôi sai rồi, đây không phải là trừng phạt, mà là trời cao ban ơn cho tôi. À, trời cao cũng cảm thấy tôi mà về như vậy thì quá thiệt thòi, cho nên mới bồi thường một chút.
Kiều An An không nói gì, chẳng qua chỉ hơi dùng sức, rút bàn tay ngọc mềm mại của nàng ra khỏi tay Đường Kim.
Sau khi thích ứng, Kiều An An đã có thể mơ hồ thấy vài thứ, như bộ dạng của Đường Kim. Hiện tại hai người rất gần nhau, có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương. Bất tri bất giác, không khí tựa hồ hơi kiều diễm.
Không khí này làm Kiều An An hơi không quen. Vì đánh vỡ bầu không khí khác thường này, nàng nhẹ nhàng ho khan một tiếng, mở miệng phá vỡ yên tĩnh: - Bây giờ cũng muộn rồi, thang máy không biết bao giờ mới có điện. Nếu không, sáng mai cậu về cũng được.
Mặc dù cảm thấy Đường Kim đang gặp nguy hiểm, nhưng Kiều An An cho rằng, có thêm một tối cũng không có vấn đề gì. Dù sao Đường Kim mới tới tỉnh thành không lâu, đến bây giờ cũng chỉ chừng một tiếng. Cho dù thực sự có người gây bất lợi cho Đường Kim thì cũng không nhanh đến vậy.
- Thất tiên nữ, nếu đã đáp ứng chị trở về, chắc chắn tôi sẽ về. Đường Kim cười hì hì: - Nếu không, chúng ta tiến hành một chút nghi thức tạm biệt trước nhé?
Nghi thức tạm biệt?
Trong bóng tối, Kiều An An hơi đỏ mặt, hình như còn nóng lên. Nàng biết cái nghi thức tạm biệt mà hắn nói là thế nào, chẳng biết tại sao, trái tim nàng lại đập bình bịch. Nàng không tự chủ được nghĩ đến, tên này sẽ không thừa cơ hội mà mạnh mẽ tiến hành nghi thức tạm biệt này đấy chứ?
Vừa nghĩ thế, Kiều An An đã không tự chủ được căng thẳng. Mặc dù nàng cảm thấy Đường Kim không phải loại người đó, nhưng nàng cũng biết tên này không thể nhìn theo lẽ thường.
Đúng lúc này, có người vỗ cửa thang máy, đồng thời truyền tới thanh âm của một người đàn ông: - Bên trong có ai không? Tôi là bảo vệ khách sạn.
- Có, chúng tôi có hai người! Kiều An An vội vàng lớn tiếng đáp.
- Xin chờ một chút, con đường trước khách sạn có chút vấn đề, hiện đang sửa điện. Hẳn là mấy phút nữa là được rồi. Bảo vệ lại lớn tiếng nói: - Hai người đừng nóng vội, cũng đừng sợ, tôi sẽ ở bên ngoài.
- Tốt. Kiều An An lại đáp một câu.
- Thất tiên nữ, chúng ta nên cáo biệt. Đường Kim lại nói.
Lần này Kiều An An dứt khoát giả lơ, điều này làm Đường Kim hơi buồn bực, nhưng cũng không có cách nào. Hắn chỉ đành cảm khái trong lòng, đầu năm nay, tiên nữ cũng chẳng hiểu tý lễ tiết nào a, sao lại có thể không làm nghi thức tạm biệt chứ?
Thang máy đột nhiên sáng lên, đã có điện, nhưn thang máy không tiếp tục di chuyển, cửa thang máy từ từ mở ra.
- Đoàng đoàng đoàng... Thang máy vừa mở một nửa, tiếng súng đột nhiên vang lên liên tục.
Trong khoảnh khắc tiếng súng vang lên, sắc mặt Kiều An An chợt trở nên trắng bệch, bởi nàng thấy bên ngoài đang đứng một người đàn ông, một kẻ mặc đồng phục bảo vệ. Mà trong tay hắn lại có một khẩu súng lục, họng súng đen ngòm đang phun lửa sang bên này.
"Á..." Kiều An An không kềm được mà thét lên chói tai. Mà trong tiếng thét của nàng, Đường Kim ngã xuống trong thang máy, không có tiếng động gì.
Cửa thang máy rốt cuộc cũng mở ra hoàn toàn, bảo vệ kia lạnh lùng nhìn Kiều An An một cái, sau đó xoay người, nhanh chóng rời đi. Mà Kiều An An giống như đã u mê, cứ vậy lặng lẽ đứng trong thang máy, chẳng chút phản ứng nào.
Cho đến khi cửa thang máy tự động đóng lại, Kiều An An mới đột nhiên hồi phục tinh thần. Nàng vội vàng ngồi xổm xuống, nhào tới trước mặt Đường Kim: - Đường Kim, cậu sao rồi?
Đường Kim chẳng chút phản ứng.
- Đường Kim, cố gắng lên! Giọng nói Kiều An An trở nên nức nở, nước mắt không tự chủ trào ra. Chuyện phát sinh quá đột ngột, làm nàng chưa kịp chuẩn bị gì cả.
Lấy tay sờ lên cổ Đường Kim, lại gục vào ngực hắn nghe ngóng, sắc mặt Kiều An An lại càng tái đi. Nhưng rốt cuộc nàng cũng hành động, lập tức chồng hai tay lên vị trí tim của Đường Kim. Ấn mấy cái, chẳng có phản ứng gì, nàng hơi do dự một chút, rốt cuộc nằm xuống, dán đôi môi anh đào mềm mại của nàng lên môi Đường Kim.
Chẳng qua là, đôi môi vừa dán lên, nàng lập tức phát hiện điều không ổn. Vòng eo bị siết lại, đồng thời, một cái lưỡi đưa vào trong miệng nàng. Hô hấp nhân tạo lần này đã thực sự biết thành hôn môi!
- Bị lừa rồi. Đầu óc Kiều An An nhất thời hỗn loạn, nụ hôn đầu mất đi trong tình huống chẳng chút chuẩn bị thế này làm nàng chẳng kịp ứng phó. Mà lúc này, nàng cũng nhớ ra, từ nãy tới giờ cũng chưa từng thấy một giọt máu trên người Đường Kim. Chẳng qua vừa rồi quá kinh hoảng, nàng không để ý tới mà thôi.
Nghĩ đến Đường Kim giả chết lừa gạt nàng, hại nàng thương thâm không nói, còn gạt đi nụ hôn đầu của nàng. Kiều An An trước nay vốn dễ tính, bất chợt lại thấy tức giận. Sau đó nàng nghiến răng lại, cắn cái lưỡi đang tác quái trong miệng nàng của Đường Kim!