Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường (Dịch)
Chương 411 : Nhân Thiếu Khác Thường
Ngày đăng: 00:02 30/07/20
- Nếu Đường Kim thật sự trở mặt với Tần gia, như vậy cũng không có gì khác thường. Nhân thiếu thản nhiên nói: - Đường Kim luôn luôn muốn từ hôn Tần Thủy Dao, bên cạnh hắn mỹ nữ như mây, lấy tính háo sắc của hắn khiến hai mẹ con Tần Khinh Vũ trở mặt là bình thường.
- Nhân thiếu, có câu, tôi biết là không nên nhưng tôi vẫn muốn hỏi. Cửu thúc hơi hơi trầm ngâm một chút: - Cậu luôn cẩn thận, nhưng lần này...
- Tôi biết thúc muốn hỏi gì! Nhân thiếu cắt đứt lời Cửu thúc. - Tôi vẫn luôn cẩn thận, đặc biệt sau khi Đường Kim xuất hiện, tôi càng cẩn thận hơn, bởi vì tôi biết, một khi tôi sai lầm không còn cơ hội vãn hồi nữa, còn lần này kế hoạch quả thật quá thuận lợi một tí, thậm chí khiến tôi có cảm giác đối phương phối hợp với chúng ta, nếu trước đây tôi sẽ không tiếp tục nhưng giờ thì khác rồi.
- Nhân thiếu, cậu đều hiểu, tôi không nên hỏi nữa rồi. Cửu thúc nhẹ nhàng thở dài: - Chính là, đúng như cậu nói, đối mặt đối thủ như Đường Kim, chúng ta không thể phạm sai lầm, kết cục của Dương gia chúng ta cũng biết rồi, nếu chúng ta phạm cùng sai lầm thì không có cơ hội vãn hồi nữa.
- Chín năm trước, lần đầu tiên nhìn thấy nàng, lúc ấy không phải ở Ninh Sơn mà là kinh thành, năm đó tôi mười sáu tuổi giống như Đường Kim bây giờ, nhưng vừa gặp nàng đã yêu. Nhưng khi đó, tôi hai bàn tay trắng, mặc dù cha ruột quyền cao chức trọng, nhưng tôi chỉ là con tư sinh, khi đó, thậm chí là thời gian tôi chán nản nhất bởi vì tôi phải rời kinh thành. Nhân thiếu nhẹ nhàng chậm chạp nói, tựa hồ đang nhớ lại chuyện cũ. - Nhưng từ khi đó, tôi sẽ tự nói với mình, tôi, nhất định phải có được nàng!
Cửu thúc không nói gì, bởi vì hắn biết Nhân thiếu chưa nói hết.
Quả nhiên, thoáng dừng lại một chút, Nhân thiếu tiếp tục nói: - Tôi nhanh chóng tra thân phận của nàng, cho nên tôi liền đi tới Ninh Sơn, chín năm từ hai bàn tay trắng mơ hồ trở thành Ninh Sơn thị đệ nhất nhân, nếu Đường Kim không xuất hiện theo kế hoạch của tôi, một năm nữa nàng sẽ thuộc về tôi.
Nói đến đây, khóe miệng Nhân thiếu lộ ra nụ cười khổ: - Chỉ là Đường Kim xuất hiện, bất quá không sao cả, tôi tính dùng ba năm chậm rãi tiến hành kế hoạch, nhưng đời đâu thể như ý, Đường Kim xuất hiện khiến tôi phải đẩy nhanh kế hoạch, lại thêm nhiều chuyện khiến tôi không thể không nhanh chóng hoàn thành kế hoạch.
- Nhân thiếu, xảy ra đại sự gì sao? Cửu thúc lúc này không nhịn được hỏi một câu, hắn luôn không rõ ràng, vì sao Nhân thiếu lại đột nhiên trở nên vội vã như vậy?
- Kinh thành gởi thư, mười tám tháng sau, tôi phải trở lại kinh thành nhận tổ quy tông! Nhân thiếu chậm rãi nói: - Nếu tôi trở về bọn họ sẽ không cho phép tôi có một nữ nhân như vậy, tôi chỉ sợ cũng không còn cơ hội về đây nhưng Cửu thúc, chú biết không? Vì nàng tôi đã chuẩn bị mười năm, đời người có bao nhiêu cái mười năm chứ? Chú nói tôi có thể buông tha sao?
Không đợi Cửu thúc trả lời, Nhân thiếu liền nắm chặc nắm tay, trong mắt lóe lên vẻ kiên quyết, còn có một tia tàn nhẫn: - Không, tôi không thể buông tha, tôi phải biến nàng trở thành nữ nhân của tôi trước cuối tháng, dù là Đường Kim hay là ai cũng không thể ngăn cản tôi, tôi sẽ không từ mọi thủ đoạn!
- Nhân thiếu, tôi hiểu, tôi sẽ giúp cậu! Cửu thúc trịnh trọng nói.
- Cửu thúc, thật xin lỗi, chuyện đến nước này tôi bắt buộc phải đánh cuộc một lần, nếu có phiền phức gì chú thông cảm cho tôi. Nhân thiếu rất nhanh yên tĩnh trở lại. - Chúng ta đợi hai ngày nữa, khi nàng bất lực nhất tôi sẽ như anh hùng xuất hiện cứu vớt nàng, khi đó tôi sẽ là chỗ dựa duy nhất cho nàng tựa vào.
- Nhân thiếu, tôi tin cậu chắc chắn sẽ đạt được ước muốn. Cửu thúc vẻ mặt khẳng định, chỉ là loại người như hắn khẳng định tựa hồ như là an ủi chính mình.
- Nhất định có thể! Giọng của Nhân thiếu càng thêm kiên định.
Năm giờ chiều, Ninh Sơn Nhị Trung.
Tiếng chuông vang lên, học sinh ồn ào chạy ra khỏi phòng học, ba ngày thi cuối cùng cũng chấm dứt, bất luận thi thế nào, hai ngày sau cũng phải chơi đùa cho thoải mái đã.
Lớp 10/9, một tiểu kiều nữ chạy ra, nhìn thấy hình bóng quen thuộc bèn kêu lên: - Anh Đường Tinh!
- Tiểu Đậu Nha, thi cũng không tệ lắm phải không? Đường Kim thuận miệng hỏi một câu.
- Có lẽ vậy! Tiểu Đậu Nha mở to hai mắt, có chút ngượng ngùng hỏi: - Anh Đường Tinh, anh đang đợi Hàn Tuyết Nhu sao?
Đường Kim vẫn chưa trả lời, một nữ sinh xinh xắn khêu gợi đã đi ra phòng học, đúng là Hàn Tuyết Nhu.
Nhìn thấy Hàn Tuyết Nhu đi ra, Tiểu Đậu Nha liền lập tức phóng đi để lại một câu: - Anh Đường Tinh, em đến bệnh viện với cha, em đi trước!
Tiểu Đậu Nha chạy nhanh, Hàn Tuyết Nhu đến trước mặt Đường Kim, ôm cánh tay của hắn: - Đi thôi!
- Honey, chúng ta đi đâu bây giờ? Đường Kim hít hà mùi thơm cơ thể Hàn Tuyết Nhu, trong lòng xúc động xúc động, mỗi buổi tối gần đây đều cùng Thất tiên nữ lên xuống làm định lực của hắn giảm xuống không ít, phải biết rằng hắn vốn không phải rất có định lực, bây giờ dĩ nhiên là muốn đại chiến liên miên với bạn gái xinh đẹp rồi.
- Đi ăn cơm trước a! Hàn Tuyết Nhu nhìn Đường Kim khác thường, giống như đi guốc trong bụng hắn vậy. - Tối nay có người mời chúng ta ăn cơm!
- Có người mời chúng ta ăn cơm? Đường Kim có chút mơ hồ. - Sao anh không biết?
- Không phải là bây giờ anh sẽ biết sao? Hàn Tuyết Nhu kiều mỵ cười.
- Vậy là ai mời chúng ta ăn cơm đây? Đường Kim hữu khí vô lực hỏi, tuy rằng hắn còn chưa ăn cơm chiều, nhưng chuyện hắn muốn làm nhất bây giờ không phải ăn cơm a.
- Là Linh tỷ á..., chị ấy nói muốn cảm cảm ơn hai chúng ta. Hàn Tuyết Nhu cười hì hì nói: - Anh còn nhớ lần xem mặt trước không? Chị ấy và Hà Diệu Tổ kia đã bắt đầu nói chuyện cưới hỏi đấy, đêm nay chị ấy và bạn trai mời chúng ta ăn tối, bọn họ còn mua vé xem phim, cơm nước xong, chúng ta cùng đi xem phim.
Đường Kim không nói gì, hắn đang buồn bực, tại sao Hàn Tiểu Linh lại làm bóng đèn vậy?
Đường Kim buồn bực cùng Hàn Tuyết Nhu đi ra khỏi trường, sau đó ngồi cùng Hàn Tuyết Nhu trên xe Ferrari, đi đến đường bắc Ninh Sơn vào một nhà hàng tên là Tương Phi, xem ra hai nàng đã hẹn sẵn địa điểm rồi.
Bước vào nhà hàng, Đường Kim liền nhíu mày, hắn không thấy Hàn Tiểu Linh, lại thấy ở bàn giữa nhà hàng mấy tên làm hắn khó chịu.
- Nhân thiếu, có câu, tôi biết là không nên nhưng tôi vẫn muốn hỏi. Cửu thúc hơi hơi trầm ngâm một chút: - Cậu luôn cẩn thận, nhưng lần này...
- Tôi biết thúc muốn hỏi gì! Nhân thiếu cắt đứt lời Cửu thúc. - Tôi vẫn luôn cẩn thận, đặc biệt sau khi Đường Kim xuất hiện, tôi càng cẩn thận hơn, bởi vì tôi biết, một khi tôi sai lầm không còn cơ hội vãn hồi nữa, còn lần này kế hoạch quả thật quá thuận lợi một tí, thậm chí khiến tôi có cảm giác đối phương phối hợp với chúng ta, nếu trước đây tôi sẽ không tiếp tục nhưng giờ thì khác rồi.
- Nhân thiếu, cậu đều hiểu, tôi không nên hỏi nữa rồi. Cửu thúc nhẹ nhàng thở dài: - Chính là, đúng như cậu nói, đối mặt đối thủ như Đường Kim, chúng ta không thể phạm sai lầm, kết cục của Dương gia chúng ta cũng biết rồi, nếu chúng ta phạm cùng sai lầm thì không có cơ hội vãn hồi nữa.
- Chín năm trước, lần đầu tiên nhìn thấy nàng, lúc ấy không phải ở Ninh Sơn mà là kinh thành, năm đó tôi mười sáu tuổi giống như Đường Kim bây giờ, nhưng vừa gặp nàng đã yêu. Nhưng khi đó, tôi hai bàn tay trắng, mặc dù cha ruột quyền cao chức trọng, nhưng tôi chỉ là con tư sinh, khi đó, thậm chí là thời gian tôi chán nản nhất bởi vì tôi phải rời kinh thành. Nhân thiếu nhẹ nhàng chậm chạp nói, tựa hồ đang nhớ lại chuyện cũ. - Nhưng từ khi đó, tôi sẽ tự nói với mình, tôi, nhất định phải có được nàng!
Cửu thúc không nói gì, bởi vì hắn biết Nhân thiếu chưa nói hết.
Quả nhiên, thoáng dừng lại một chút, Nhân thiếu tiếp tục nói: - Tôi nhanh chóng tra thân phận của nàng, cho nên tôi liền đi tới Ninh Sơn, chín năm từ hai bàn tay trắng mơ hồ trở thành Ninh Sơn thị đệ nhất nhân, nếu Đường Kim không xuất hiện theo kế hoạch của tôi, một năm nữa nàng sẽ thuộc về tôi.
Nói đến đây, khóe miệng Nhân thiếu lộ ra nụ cười khổ: - Chỉ là Đường Kim xuất hiện, bất quá không sao cả, tôi tính dùng ba năm chậm rãi tiến hành kế hoạch, nhưng đời đâu thể như ý, Đường Kim xuất hiện khiến tôi phải đẩy nhanh kế hoạch, lại thêm nhiều chuyện khiến tôi không thể không nhanh chóng hoàn thành kế hoạch.
- Nhân thiếu, xảy ra đại sự gì sao? Cửu thúc lúc này không nhịn được hỏi một câu, hắn luôn không rõ ràng, vì sao Nhân thiếu lại đột nhiên trở nên vội vã như vậy?
- Kinh thành gởi thư, mười tám tháng sau, tôi phải trở lại kinh thành nhận tổ quy tông! Nhân thiếu chậm rãi nói: - Nếu tôi trở về bọn họ sẽ không cho phép tôi có một nữ nhân như vậy, tôi chỉ sợ cũng không còn cơ hội về đây nhưng Cửu thúc, chú biết không? Vì nàng tôi đã chuẩn bị mười năm, đời người có bao nhiêu cái mười năm chứ? Chú nói tôi có thể buông tha sao?
Không đợi Cửu thúc trả lời, Nhân thiếu liền nắm chặc nắm tay, trong mắt lóe lên vẻ kiên quyết, còn có một tia tàn nhẫn: - Không, tôi không thể buông tha, tôi phải biến nàng trở thành nữ nhân của tôi trước cuối tháng, dù là Đường Kim hay là ai cũng không thể ngăn cản tôi, tôi sẽ không từ mọi thủ đoạn!
- Nhân thiếu, tôi hiểu, tôi sẽ giúp cậu! Cửu thúc trịnh trọng nói.
- Cửu thúc, thật xin lỗi, chuyện đến nước này tôi bắt buộc phải đánh cuộc một lần, nếu có phiền phức gì chú thông cảm cho tôi. Nhân thiếu rất nhanh yên tĩnh trở lại. - Chúng ta đợi hai ngày nữa, khi nàng bất lực nhất tôi sẽ như anh hùng xuất hiện cứu vớt nàng, khi đó tôi sẽ là chỗ dựa duy nhất cho nàng tựa vào.
- Nhân thiếu, tôi tin cậu chắc chắn sẽ đạt được ước muốn. Cửu thúc vẻ mặt khẳng định, chỉ là loại người như hắn khẳng định tựa hồ như là an ủi chính mình.
- Nhất định có thể! Giọng của Nhân thiếu càng thêm kiên định.
Năm giờ chiều, Ninh Sơn Nhị Trung.
Tiếng chuông vang lên, học sinh ồn ào chạy ra khỏi phòng học, ba ngày thi cuối cùng cũng chấm dứt, bất luận thi thế nào, hai ngày sau cũng phải chơi đùa cho thoải mái đã.
Lớp 10/9, một tiểu kiều nữ chạy ra, nhìn thấy hình bóng quen thuộc bèn kêu lên: - Anh Đường Tinh!
- Tiểu Đậu Nha, thi cũng không tệ lắm phải không? Đường Kim thuận miệng hỏi một câu.
- Có lẽ vậy! Tiểu Đậu Nha mở to hai mắt, có chút ngượng ngùng hỏi: - Anh Đường Tinh, anh đang đợi Hàn Tuyết Nhu sao?
Đường Kim vẫn chưa trả lời, một nữ sinh xinh xắn khêu gợi đã đi ra phòng học, đúng là Hàn Tuyết Nhu.
Nhìn thấy Hàn Tuyết Nhu đi ra, Tiểu Đậu Nha liền lập tức phóng đi để lại một câu: - Anh Đường Tinh, em đến bệnh viện với cha, em đi trước!
Tiểu Đậu Nha chạy nhanh, Hàn Tuyết Nhu đến trước mặt Đường Kim, ôm cánh tay của hắn: - Đi thôi!
- Honey, chúng ta đi đâu bây giờ? Đường Kim hít hà mùi thơm cơ thể Hàn Tuyết Nhu, trong lòng xúc động xúc động, mỗi buổi tối gần đây đều cùng Thất tiên nữ lên xuống làm định lực của hắn giảm xuống không ít, phải biết rằng hắn vốn không phải rất có định lực, bây giờ dĩ nhiên là muốn đại chiến liên miên với bạn gái xinh đẹp rồi.
- Đi ăn cơm trước a! Hàn Tuyết Nhu nhìn Đường Kim khác thường, giống như đi guốc trong bụng hắn vậy. - Tối nay có người mời chúng ta ăn cơm!
- Có người mời chúng ta ăn cơm? Đường Kim có chút mơ hồ. - Sao anh không biết?
- Không phải là bây giờ anh sẽ biết sao? Hàn Tuyết Nhu kiều mỵ cười.
- Vậy là ai mời chúng ta ăn cơm đây? Đường Kim hữu khí vô lực hỏi, tuy rằng hắn còn chưa ăn cơm chiều, nhưng chuyện hắn muốn làm nhất bây giờ không phải ăn cơm a.
- Là Linh tỷ á..., chị ấy nói muốn cảm cảm ơn hai chúng ta. Hàn Tuyết Nhu cười hì hì nói: - Anh còn nhớ lần xem mặt trước không? Chị ấy và Hà Diệu Tổ kia đã bắt đầu nói chuyện cưới hỏi đấy, đêm nay chị ấy và bạn trai mời chúng ta ăn tối, bọn họ còn mua vé xem phim, cơm nước xong, chúng ta cùng đi xem phim.
Đường Kim không nói gì, hắn đang buồn bực, tại sao Hàn Tiểu Linh lại làm bóng đèn vậy?
Đường Kim buồn bực cùng Hàn Tuyết Nhu đi ra khỏi trường, sau đó ngồi cùng Hàn Tuyết Nhu trên xe Ferrari, đi đến đường bắc Ninh Sơn vào một nhà hàng tên là Tương Phi, xem ra hai nàng đã hẹn sẵn địa điểm rồi.
Bước vào nhà hàng, Đường Kim liền nhíu mày, hắn không thấy Hàn Tiểu Linh, lại thấy ở bàn giữa nhà hàng mấy tên làm hắn khó chịu.