Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường (Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường)

Chương 426 : Thật không có tiền đồ!

Ngày đăng: 13:39 30/04/20


- Này đại sắc lang, không phải là anh muốn em với Tần Thủy Dao thương lượng sau này sống chung với nhau đó chứ?



Hàn Tuyết Nhu cấu, véo Đường Kim nhỏ giọng nói.



- Không có mà, anh muốn từ hôn Tần Thủy Dao, sao bảo các em sống chung được.



Đường Kim hì hì cười, sau đó cảm khái một câu:



- Chồng của nữ nhân kia thật hoa tâm a!



- Thôi đi, người ta chỉ tìm vợ bé mà thôi, sao hoa tâm bằng anh được.



Hàn Tuyết Nhu hừ một tiếng, nàng tuy rằng không cố ý hỏi thăm, cũng chưa từng hỏi qua Đường Kim, nhưng nàng biết bên người Đường Kim không thiếu mỹ nữ.



- Tìm có một vợ bé mà khiến vợ mình nhảy lầu, thật là không có tiền đồ!



Đường Kim nghiêm trang nói, sau đó chuyển đề tài:



- Honey, hay là chúng ta đi thôi, nơi này không có gì chơi a.



Hàn Tuyết Nhu chu mỏ một cái, thì ra trách người ta tìm ít nữ nhân quá.



Mặc dù mất hứng nhưng mà Hàn Tuyết Nhu cũng không nói thêm gì, nàng chỉ có mười sáu tuổi, thời gian sau này vẫn còn rất dài, đối với nàng hiện tại chuyện cần suy tính cũng không nhiều lắm, quan trọng nhất là nàng bây giờ cùng Đường Kim thật vui vẻ, Đường Kim đối với nàng cũng rất tốt, như vậy như vậy đủ rồi, còn kết hôn gì vợ bé các loại đều là chuyện nhiều năm sau rồi, nàng hiện tại chẳng muốn phiền lòng vì những chuyện này.



Còi cảnh sát từ xa đến gần, Hàn Tuyết Nhu cũng khởi động xe, khi xe cảnh sát đi vào hiện trường, Ferrari cũng đồng thời ly khai.



Hai người cùng nhau ăn bữa tối, sau đó liền trở về ký túc xá, mất một chút thời gian chỉ cho Hàn Tuyết Nhu sử dụng nhẫn ra sao rồi Đường Kim giống như Hàn Tuyết Nhu sở liệu, bắt đầu chơi hai bán cầu có thể so với trái bowling trên người Hàn Tuyết Nhu.



Mà buổi tối đó, mỹ nữ lão sư Tô Vân Phỉ cách vách cả đêm ngủ không ngon, bởi vì nàng thường chợt nghe cách vách truyền đến thanh âm quái dị.



Rạng sáng năm giờ, khi Tô Vân Phỉ rời giường đến cửa phòng Đường Kim, nàng không gõ cửa, bởi vì nàng lại nghe rõ ràng trong phòng truyền ra âm thanh làm cho người ta tim đập đỏ mặt, thanh âm này khiến nàng vội vàng rời đi.



Hơn tám giờ sáng.



Biệt thự Tần gia.



Nhìn thấy phòng khách cơ hồ đứng đầy cảnh sát và người toà án, Tần Khinh Vũ sắc mặt có chút tái nhợt, còn có chút phẫn nộ, nàng căm tức nhìn người dẫn đầu, một người họ Đào phó viện trưởng, tựa hồ đang tiến hành chống cự cuối cùng:
- Dừng tay!



Thanh âm này khá xa lạ với Tần Khinh Vũ, còn có chút già nua, nhưng nghe nó bốn người đã muốn bổ nhào vào Tần Khinh Vũ đột nhiên ngừng lại.



Mọi người cùng nhau nhìn về tiếng nói, Tần Khinh Vũ cũng nhìn sang, sau đó nàng liền thấy một lão già ngồi xe lăn, mà phía sau lão già còn có một thanh niên đang đẩy xe lăn, đi về bên này.



- Ông là ai?



Canh Hồng giận dữ nhìn lão già.



- Ta chỉ là lão già, tất cả mọi người gọi ta là Cửu thúc.



Lão già ảm đạm cười.



- Cái gì?



Mặt Canh Hồng biến sắc.



- Ông chính là Cửu thúc?"



- Ta tới đây là muốn bảo đảm cho Tần Khinh Vũ.



Cửu thúc lại cũng không trả lời Canh Hồng, hiển nhiên là khinh thường trả lời, hắn chậm rãi nhìn mọi người một vòng, sau đó tiếp tục nói:



- Tất cả về đi, sau này có dịp ta mời mọi người uống trà.



Canh Hồng kỳ dị ánh nhìn Cửu thúc, sau đó tàn nhẫn nhìn chằm chằm Tần Khinh Vũ, cuối cùng mới không cam lòng vung tay lên:



- Đi!



Đám người Canh Hồng nhanh chóng rời đinhóm người Đào phó viện trưởng chào Cửu thúc một câu cũng lập tức rời đi, bên ngoài biệt thự Tần gia, liền lại chỉ còn Tần Khinh Vũ, Liễu Nguyệt, Cửu thúc còn có người thanh niên đẩy xe lăn.



- Tần tiểu thư, hay là chúng ta đi vào nói chuyện chứ?



Cửu thúc lúc này mới nhìn Tần Khinh Vũ, thản nhiên nói.