Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường (Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường)

Chương 472 : Dù sao ta cũng là người có tiền

Ngày đăng: 13:40 30/04/20


‘’ Giả dụ lời ngươi vừa nói là thật, nếu các ngươi chưa từng chuyển nhà, vậy thì mẹ ta nhất định biết các ngươi sống ở đâu, nhưng mẹ ta mười mấy năm qua chưa một lần đi tìm các ngươi, rõ ràng là mẹ ta không muốn gặp bất cứ ai trong các người, bất kể là ngươi hay người bà ngoại ấy của ta, mẹ ta đều không muốn gặp! “ Tần Thủy Dao hừ nhẹ một tiếng, “ Còn nữa, nếu các người thực sự muốn tìm mẹ ta, ta không tin mười mấy năm qua các người tìm không ra một người, mẹ ta cũng tính là có danh tiếng, các người trước đó thực sự không biết mẹ ta sống ở đâu sao? Theo ta thấy các người đến tìm mẹ ta, tuyệt đối không phải là vì bà ngoại muốn gặp mẹ!”



“ Thật sự là bà ngoại muốn...” Tần Trí vội vã nói.



“ Cho ngươi mười giây để nói nguyên nhân thật sự, nếu không ta sẽ để Đường Kim ném ngươi xuống núi!” - Tần Thủy Dao đột nhiên đổi giọng lạnh lùng nói.



“ Ta...” Tần Trí dường như bắt đầu do dự.



“ Còn năm giây! “



“ Đợi đã, ta nói, không phải bà ngoại ngươi, là...” Tần Trí bắt đầu sợ rồi, nhưng lời vừa đến cửa miệng thì lại không nói ra cuối cùng là ai.



“ Còn hai giây! “ Tần Thủy Dao giọng càng lạnh xuống, “ Đường Kim, chuẩn bị ném! “



“ Là mợ của ngươi, mợ ngươi bảo ta đến! “ Tần trí cuối cùng cũng khai ra.



Đường Kim tùy tay ném hắn xuống đất.



“ Đừng có nói mợ nào đấy nữa, nói thẳng là vợ ngươi bảo ngươi đến là được rồi?” Tần Thủy Dao hừ lạnh một tiếng, “ Nói đi, vợ ngươi bảo ngươi đến tìm ta có mục đích gì? “




“ Cô bé ngốc, 100 vạn thôi mà, ta chẳng thiếu tiền, số lẻ đấy coi như bố thí cho ăn xin đi.” Đường Kim thờ ơ nói: “ Được rồi, chúng ta về thôi, ngươi đừng đem chuyện này nói cho Khinh Vũ tỷ tỷ là được.”



“ Ok, dù sao cũng là tiền của ngươi, ngươi đã không đau lòng thì ta cũng chẳng quan tâm.” Tần Thủy Dao bĩu môi, cuối cùng cũng bỏ qua chuyện này.



Đường Kim cũng không nói gì nữa, trực tiếp ôm lấy Tần Thủy Dao, đem nàng đưa về lớp học, còn hắn thì lại ra sân sân vận động phơi nắng tiếp.



“ Anh bạn, ngươi đang tắm nắng ở đây à!” một âm thanh quen thuộc vang lên, chính là Trương Tiểu Bàn.



Đường Kim ngồi dậy, bỗng phát hiện Trương Tiểu Bàn đang ôm một bó hoa, nhất thời cạn cmn lời: “ Ta nói Trương Tiểu Bàn, ngươi đây là muốn đem hoa đi tặng Vương Cầm à? Muốn tặng cũng phải tặng hoa hồng chứ, tặng hoa Anh Túc...”



Nói đến đây, đột nhiên Đường Kim thấy có gì đó sai sai, đây là chẳng phải tử anh túc (hoa thuốc phiện) sao? Tiệm hoa mà cũng bán loại này á?



“ Anh bạn, đây không phải là ta đi tặng hoa, là có người tặng cho ngươi ấy, ta chỉ giúp ngươi nhận mà thôi.” Câu trả lời của Trương Tiểu Bàn càng làm Đường Kim thấy không đúng, ai lại vô duyên vô cớ đi tặng hắn tử anh túc chứ?



Trừ yêu nữ biệt danh Tử Anh Túc kia ra, hắn không nghĩ ra ai khác, chỉ là, yêu nữa kia từ sau vụ ở tỉnh thành đến giờ không thấy liên lạc gì, giờ lại tặng một bó tử anh túc là ý gì đây?



“ Tiểu Bàn, người tặng hoa là nam hay nữ, có nhắn thêm gì không?” Đường Kim vội vàng hỏi, trong lòng bỗng nổi lên một cảm giác quái dị, vừa nhìn bó hoa này hắn lập tức phát hiện hình như bản thân bắt đầu nhớ đến mùi vị của yêu nữ đó rồi.