Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường (Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường)

Chương 497 : Một đồng tiền âm phủ

Ngày đăng: 13:40 30/04/20


Khung cảnh tĩnh lặng ấy duy trì hơn mười giây Cao Khoa mới nhịn không được hỏi:



- Kiều Mộc, ngươi không phải sẽ nói cái tin đồn không đáng tin ấy là thật? chính là Đường Kim đem Kiều An An cướp đi?



- Ta không biết, nhưng cho dù ta biết, ta cũng không thể nói cho các ngươi. - Kiều Mộc lắc đầu:



- Ta chỉ khẳng định một việc là hiện tại Đường Kim đang là người yêu của Kiều An An, việc khác thì các người tự mình đoán đi.



- Tự mình đoán?



Mọi người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, nhất thời đều cho rằng lời đồn ấy quá nửa là thật, nhưng nếu việc đó là thật thì Đường Kim cũng



quá đáng sợ đi, đừng nhìn ở đây toàn con nhà có điều kiện nhưng mà so với người nhà Dương gia, Kiều gia, các gia tộc lớn thì chẳng



tính là gì cả.



Mọi người ở đây đều tự bảo mình đều không dám trêu trọc Dương gia hay Kiều gia, thế mà Đường Kim dám làm thịt Dương gia đại thiếu, lại cướp đi Kiều gia đại tiểu thư, một nhân vật trâu bò như thế, bọn họ có thể đắc tội sao?



Nói tóm lại là cho dù mỗi người đều không biết rằng Đường Kim có thực sự khủng bố như vậy không, nhưng vì sự an toàn của bản thân, tốt nhất là không nên đắc tội Đường Kim. Lúc này vẻ ồn ào bên trong biệt thự lập tức biến thành tĩnh lặng, mọi người đều yên vị chờ



Đường Kim quay lại.



- Các người nói xem quả này ba tên cầm thú kia sẽ có kết cục như thế nào?



Qua một lát bỗng có người tò mò hỏi.



- Kết cục của của bọn hắn rất không tồi. – Một âm thanh nhàn nhạt đột nhiên tiếp lời:



- Bọn chúng đều đi dị giới du lịch rồi.



Mọi người đổ một lúc, sau đó quay sang phía có âm thanh phát ra, nhất thời tất cả đều biến sắc, Đường Kim đã quay lại, về cùng với hắn còn có Khương Triệu Dương.



- Các người có thể đi rồi.




Người chết vì tiền, chim chết vì ăn, Phó Nhã và Tiểu Thiền không có hiềm khích gì, cô bán đứng Tiểu Thiền chỉ vì tiền mà thôi, còn một lý



do nữa là cô không muốn đắc tội loại công tử nhà giàu như Vương Sơn. Lúc trước cô nghĩ đơn giản là không có chuyện gì hết, chỉ cung cấp thông tin mà thôi, không tự mình làm gì, hơn nữa Tiểu Thiền không có bối cảnh gì, bây giờ nàng hôn mê rồi thì làm gì được cô chứ?



Nhưng giờ đây, Phó Nhã bắt đầu cảm thấy có việc chẳng lành, cảm giác này làm cô đứng ngồi không yên.



- Ngươi là Phó Nhã? – Một âm thanh bỗng truyền tới bên tai cô.



Phó Nhã quay đầu lại, sắc mặt lập tức tái đi, bởi vì cô phát hiện, trước mặt cô chính là Đường Kim.



- Ta là Phó Nhã, ngươi có việc gì không? – Phó Nhã giả vờ trấn tĩnh đáp.



- À, Vương Sơn nhờ ta đưa cho cô thứ này.



Đường Kim lấy ra một cái phong bì đưa cho Phó Nhã:



- Hắn nói cảm ơn cô đã giúp đỡ.



- Đây, đây là cái gì?



Phó Nhã bắt đầu cảm thấy không đúng, nhưng vẫn theo quán tính nhận lấy phong bì.



- Ngươi mở ra xem thì biết!



Đường Kim nhàn nhạt nói, nói rồi hắn quay đầy đi về phía phòng bệnh.



Nhìn Đường Kim biến mất trước cửa phòng bệnh, Phó Nhã lại nhìn tấm phong bì, do dự một lát vẫn là hiếu kì mở ra. Bên trong phong bì là thứ mỏng như tờ giấy.



Không phải là thư từ hay tài liệu như Phó Nhã thầm nghĩ mà là một tờ tiền, một tờ tiền không thể tiêu được trên nhân thế - Tiền âm phủ.



Sắc mặt Phó Nhã phút chốc trắng bệch, một lát sau mồ hôi bắt đầu tuôn ra như mưa, không phải vì xấu hổ mà vì thống khổ, cô đột nhiên dùng tay bóp lấy cổ mình, muốn kêu lên thật to nhưng lại kêu không ra tiếng, không đến một phút sau thì Phó Nhã ngã lăn ra đất, lúc này cô có thể dùng tờ tiền mà Vương Sơn gửi cho cô rồi.