Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường (Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường)
Chương 528 : Người đáng thương tự đâm đầu vào lửa
Ngày đăng: 13:41 30/04/20
- Phương Đại Dân, Phương Thiếu Quốc có nói cho ngươi ta là ai không? – Đường Kim nhìn Phương Đại Dân, tên này có phải là não tàn đến hết thuốc chữa rồi không, muốn uy hiếp Diệp Tử Vận thì cũng đừng có làm trước mặt hắn chứ.
Phương Đại Dân cuối cùng cũng để ý tới Đường Kim, lúc hắn phát hiện một tay Đường Kim vẫn đang ở trong áo Diệp Tử Vận mân mê cái bộ vị mê người kia thì mặt hắn bỗng giật lên vài cái, trong mắt lóe qua một tia oán độc và phẫn hận, nhưng rất nhanh hắn đã khôi phục lại bình thường, có thể thấy một trong kinh thành tứ công tử này cũng có chút bản lĩnh, ít nhất là Đường Kim nghĩ rằng tên này trâu bò hơn chính mình, nếu như hắn nhìn thấy kẻ khác làm như thế với nữ nhân của hắn thì hắn đã trực tiếp tiễn tên kia đi gặp ông bà ông vải rồi, hơi đâu mà nói nhiều với nhịn nhục như thế được.
- Đường Kim, ta biết ngươi là ai! – Phương Đại Dân nhìn Đường Kim:
- Ta lại càng rõ ràng trong Ám Kiếm có quy tắc của Ám Kiếm, đây là việc giữa ta và Diệp Tử Vận, chỉ cần ta không chủ động trêu trọc ngươi thì ngươi cũng không thể ra tay, nếu ngươi dám tùy tiện ra tay thì Kiếm Ngấn tự nhiên sẽ đứng ra chủ trì công đạo, sáng nay ngươi vừa hứa với Kiếm Ngấn sẽ tuân thủ quy tắc, không lẽ ngươi muốn nuốt lời hay sao?
- Nói nửa ngày thì ra là muốn lôi Kiếm Ngấn ra dọa ta! Ôi! Ta lại sợ quá cơ… - Đường Kim cạn cmn lời:
- Nếu không phải cha ngươi tên là Phương Hàn thì ta cứ tưởng ngươi là con của Kiếm Ngấn cơ….ý… cũng không phải, thực ra Kiếm Ngấn rất có khả năng là cha đẻ của ngươi đấy…
- Ngươi nói tiếp đi, ta sẽ đem những lời này nói lại cho Kiếm Ngấn. – Phương Đại Dân cười lạnh.
- Ta cũng lười nói lời thừa với ngươi, vẫn là nên làm việc ta thích làm thì hơn. – nói rồi Đường Kim vẫn dùng một tay kia xoa nắn ngực Diệp Tử Vận, tay còn lại thì bắt đầu đưa xuống vuốt ve bờ mông cong vút kia, cùng lúc đó hắn cúi đầu hôn lên cái cổ trắng như thiên nga của nàng…
Động tác đột nhiên của Đường Kim làm Diệp Tử Vận không kịp đề phòng, thân thể nàng như mất đà bỗng ngửa về phía sau,nhưng theo quán tính nàng lại dang tay ra ôm lấy cổ Đường Kim, một bộ dáng giống như đang phối hợp cùng hưởng thụ với Đường Kim.
- Ư…ƯM…
- Chết như vậy không đáng.
…
Cả đám người bắt đầu nghị luận sôi nổi còn Diệp Tử Vận vừa bị Đường Kim ôm hôn đến ý loạn tình mê cũng bắt đầu ngây ngốc, bởi vì nàng cũng chứng kiến một màn vừa rồi, nàng tất nhiên sẽ không tin Phương Đại Dân dám vì mình mà xông vào biển lửa, nhưng nếu nói việc này là do Đường Kim động tay động chân thì nàng cũng có chút không tin, Đường Kim vừa rồi “bận” như vậy, vừa rồi một tay hắn bóp ngực nàng như nặn người đất vậy, một tay khác thì luôn đặt trên mông nàng, đến miệng cũng ngậm lấy cổ nàng, hắn làm gì có cơ hội để động tay động chân với Phương Đại Dân chứ?
Nhưng nếu không phải Đường Kim thì là ai?
Lúc Diệp Tử Vận đang kinh nghi bất định thì một thân ảnh quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt của nàng, chính là Phương Thiếu Quốc. Phương Thiếu Quốc rất nhanh đã xông vào đám cháy, một phút sau thì Phương Thiếu Quốc ôm một người lửa chạy ra ngoài, khắp người hắn đều bị ngọn lửa vây lấy, hắn ôm người lửa kia lăn lộn vài vòng trên mặt đất thì lửa trên người hắn cũng bị dập tắt, lại phủi phủi thêm vài cái ngọn lửa trên người người hắn mang ra cuối cùng cũng tắt, chỉ là người vừa được cứu ra đã bị cháy đến không nhìn ra mặt mũi cũng không rõ sống chết thế nào.
Phương Thiếu Quốc ngồi cạnh người Phương Đại Dân đã bị thiêu đến không nhìn ra mặt mũi kia, hắn kiểm tra kĩ càng một lúc sau đó bỗng đứng phắt dậy, quay người lại lấy ra một khẩu súng ngắn rồi hét lên:
- Đường Kim, ngươi đã làm gì Đại Dân?
Cả bốn phía nhất thời lặng thinh, vừa nhìn thấy có người lấy súng ra thì mọi người đều tự động lùi về sau, còn có người thầm nhủ trong lòng, vừa rồi là vụ thảm án tự tử từ mối tình tay ba, giờ lại còn muốn phát triển thành vụ án giết người nữa sao?
- Phương Thiếu Quốc, ngươi gào cái gì chứ? – Đường Kim cuối cùng cũng chịu buông Diệp Tử Vận ra, hắn nhìn Phương Thiếu Quốc đầy bất mãn.