Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường
Chương 109 : Đợi kiếp sau đi
Ngày đăng: 00:01 02/08/20
Sân vận động to như vậy, nhìn quanh cũng chỉ có một mình Đường Kim lẻ loi, có thể làm bạn với hắn, ngoài bãi cỏ dưới chân, còn có hai khung thành xa xa.
Đường Kim nhìn về phía trước không xa, nơi đó cũng không có người, giống như là hắn đang nói chuyện với không khí vậy, nhưng một giây sau, trong bóng đêm, một bóng người cao gầy từ từ xuất hiện.
Rạng sáng, trên sân vận động đã không còn ngọn đèn nào sáng, nhưng vẫn có ánh sáng yếu ớt từ đèn đường phía xa xa, thị lực của Đường Kim vượt xa người thường, cho nên lúc này vẫn có thể thấy rõ được bộ dáng người mới đến.
Đó là một nam nhân khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, cao hơn một mét tám, gương mặt sáng sủa, cực kỳ anh tuấn, hắn mặc một bộ áo gió màu đen, hai tay đút túi quần, từ từ đi về hướng Đường Kim, cho đến khi cách Đường Kim ba mét hắn mới dừng lại.
- Tôi chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh tâm sự với cậu một chút thôi.
Người mặc đồ đen nhìn Đường Kim, giọng nói không lớn, nói chuyện cũng không nhanh, có vẻ không nóng mà cũng chẳng lạnh.
- Tôi không thích nói chuyện phiếm với nam nhân, anh nếu muốn nói chuyện phiếm với tôi, vậy thì đi đầu thai kiếp khác đi.
Đường Kim uể oải nói.
- Chờ anh đầu thai thành một mỹ nhân, rồi hãy đến tìm tôi cũng chưa muộn.
- Tôi biết cậu là Đường Kim, để công bằng thì ta nghĩ phải giới thiệu bản thân đã, sau đó hãy quyết định có nói chuyện phiếm với tôi hay không cũng không muộn.
Người mặc đồ đen vẫn bình thản như cũ.
- Tôi tên là Lạc Trần, Lạc trong lạc diệp (lá rơi hoặc rụng cũng được), Trần trong bụi trần, giấc mộng của tôi chính là làm một kiếm khách vĩ đại, xuất kiếm là đầu rơi, không dính chút bụi trần. Đáng tiếc là thân phật thật sự của tôi là một sát thủ vĩ đại, cho nên, đêm nay tôi đến đây là để giết cậu. Nếu như cậu đồng ý tâm sự cùng tôi vậy thì có thể tranh thủ thêm chút thời gian cho bản thân, nếu may mắn sẽ có người đến cứu cậu, mà nếu như không ai đến cứu vậy thì vẫn được sống lâu thêm một ít, vậy bây giờ cậu có muốn tâm sự với tôi hay không ?
- Anh muốn giết tôi, lại còn muốn tán gẫu với tôi?
Đường Kim trừng mắt nhìn kẻ tự xưng là sát thủ này.
- Tôi nói này, anh như vậy không phải là rất quá đáng sao?
- Sát thủ rất cô đơn, cậu không hiểu đâu, tôi chỉ muốn tìm một người để nói chuyện thoải mái một chút, nhưng người như vậy rất khó tìm, chẳng qua, dù sao thì cậu cũng chết cho nên tôi có thể thoải mái tâm sự với cậu mà không phải lo lắng gì.
Lạc Trần nhìn Đường Kim nói, giọng nói hơi chút vui vẻ.
- Tôi đã giết qua không ít ngươi, nhưng cũng phải thừa nhận cậu là kẻ bình tĩnh nhất, trước kia, tôi chưa từng tán gẫu cùng người khác, bởi vì bọn họ luôn quỳ xuống để cầu xin, mong ta buông tha cho họ, tôi hy vọng cậu có thể luôn bình tĩnh như vậy.
- Thật ra, tôi cũng không muốn tán gẫu cùng anh, chúng ta thương lượng đi.
Đường Kim suy nghĩ, nói - Nếu anh đồng ý nói cho tôi biết kẻ muốn giết tôi, tôi sẽ cố gắng tán gẫu một hai câu với anh. xem tại TruyenFull.vn - Sợ là cậu phải thất vọng rồi, tôi cũng không biết ai muốn giết cậu.
Lạc Trần lắc đầu nói.
- Thật ra tôi cũng muốn nói dối cậu, nhưng thật sự là tôi không muốn lừa dối một kẻ sắp chết.
- Nếu như vậy thì tôi và anh không còn chuyện gì đáng nói nữa rồi.
Đường Kim thở dài, nói - Đầu năm nay, muốn tìm được người hữu dụng thật khó a !
- Tôi chỉ muốn được tán gẫu thoải mái một lần a, sao lại khó khăn như vậy chứ ?
Trong mắt Lạc Trần lộ ra chút cô độc.
- Nếu đã như vậy thì bắt tay vào việc thôi.
Lạc Trần từ từ rút hai tay từ túi quần ra ngoài. Đinh ! Một tiếng vang nhỏ, trên tay hắn đã xuất hiện một thanh kiếm, thân kiếm rất nhỏ, nhìn chỉ như một sợi dây thép.
Tiểu kiếm dài chừng ba thước, trong bóng đêm, thấp thoáng một đạo hàn quang.
- Nói đi, di ngôn của cậu là gì ?
Lạc Trần nhìn Đường Kim nói - Tôi nhất định sẽ hoàn thành giúp cậu.
- Lo làm sát thủ đi, đừng nói những lời vô nghĩa nữa.
Đường Kim lắc đầu nói:
- Nhanh ra tay đi, nếu không thì anh không còn cơ hội đâu.
- Cậu rất tự tin.
Lạc Trần ngưng cười, nói.
- Có lẽ tôi đã đánh giá thấp cậu!
Lời nói chưa dứt, Lạc Trần đã bất ngờ ra tay, tay phải run lên, thanh kiếm như sợi thép kia đột nhiên đâm ra.
- A ! Cũng không tệ lắm !
Đường Kim hơi ngạc nhiên, tốc độ xuất kiếm của Lạc Trần cực nhanh, một kiếm này nhắm thẳng vào cổ họng hắn không chệch chút nào.
Mấy ngày nay, cao thủ chân chính mà Đường Kim gặp được chỉ có mình Hạt Tử, dù là Lâm Thiên Hùng cũng không thể sánh bằng, nhưng lúc này, hắn lại phát hiện ra thực lực của Lạc Trần này cũng không thua kém Hạt Tử là mấy, thậm chí, tốc độ xuất kiếm của hắn còn nhanh hơn tốc độ tấn công của Hạt Tử.
Điều đáng tiếc là, tốc độ vĩnh viễn chỉ là một khái niệm tương đối, tốc độ xuất kiếm của Lạc Trần rất nhanh, nhưng đó là đối với người khác, còn ở trước mặt Đường Kim thì như vậy vẫn là quá chậm.
Mũi kiếm vừa xuất hiện trước cổ họng hắn gần ba tấc, hắn mới thoải mái ra tay, hai ngón tay đưa ra, nhìn như tùy ý kẹp lại, vậy mà dễ dàng kẹp chặt kiếm của Lạc Trần.
- Tôi cũng rất công bằng.
Đường Kim nhìn Lạc Trần nói:
- Nào nói di ngôn của anh đi, tôi sẽ giúp anh chuyển lời.
Lạc Trần biến sắc, vài giây trước hắn còn ngạc nhiên vì sao mà Đường Kim lại bình tĩnh như vậy. Ba giây trước hắn còn thương hại chờ Đường Kim để lại di ngôn, nhưng lúc này hắn mới phát hiện ra, tất cả những gì bản thân vừa làm, trong mắt đối phương chỉ là trò cười mà thôi.
Bởi vì, người trong nghề vừa ra tay đã biết, nhìn Đường Kim dễ dàng dùng hai ngón tay kẹp được kiếm của mình, Lạc Trần đã hiểu, thực lực của hai người tuyệt đối là cách biệt một trời một vực.
- Đến Hải Dương Thiên Đường, nói cho Tiểu Yêu, bảo nàng chôn cất tôi.
Lạc Trần thấp giọng nói, ngữ khí đã không còn vững vàng, hiển nhiên là tâm cảnh lúc này của hắn đã không còn yên tĩnh được.
- Tốt ! Chờ anh chết, ta sẽ đem thi thể của anh qua đó.
- Tôi thật sự đã đánh giá thấp cậu.
Khóe miệng Lạc Trần lộ ra nụ cười khổ, sau đó nhắm mắt lại.
- Cho tôi thống khoái đi.
Đường Kim cúi đầu nhìn thanh kiếm trong tay, lầm bầm nói:
- Kiếm tốt a! Vậy dùng nó để tiễn anh một đoạn vậy.
Ngẩng đầu, chớp mắt, một đạo hàn quang xuất hiện, tay trái của Lạc Trần lộ ra từ túi áo, một thanh kiếm nhỏ lại xuất hiện trên tay, một kiếm này so với lúc trước thì càng nhanh và hiểm hơn nhiều !
Trong mắt lộ ra vài phần thưởng thức, Đường Kim nói:
- Lúc này, anh mới đúng là một sát thủ chân chính.
Trong lúc nói chuyện, Đường Kim khẽ động thanh kiếm trong tay, đã dễ dàng gạt bỏ thanh kiếm trong tay trái Lạc Trần, chỉ cảm thấy được cổ tay chấn động, thanh kiếm trong tay Lạc Trần đã bị đánh bay.
- Đáng tiếc! Vẫn không bằng cậu!
Lạc Trần không chút sợ hãi, chỉ cảm thấy lạc lõng nói.
- Làm người thì đừng nên có những ảo tưởng xa vời!
Đường Kim lắc đầu:
- Mà làm sát thủ, thì càng không được ảo tưởng.
Đường Kim chậm rãi giơ thanh kiếm trong tay lên:
- Lúc này, tôi sẽ cho anh biết một chút về cái gì mới gọi kiếm khách chân chính !
Nói xong, Đường Kim chém ra một kiếm, thân kiếm lóng lánh, nhắm thẳng đến Lạc Trần.
Đường Kim nhìn về phía trước không xa, nơi đó cũng không có người, giống như là hắn đang nói chuyện với không khí vậy, nhưng một giây sau, trong bóng đêm, một bóng người cao gầy từ từ xuất hiện.
Rạng sáng, trên sân vận động đã không còn ngọn đèn nào sáng, nhưng vẫn có ánh sáng yếu ớt từ đèn đường phía xa xa, thị lực của Đường Kim vượt xa người thường, cho nên lúc này vẫn có thể thấy rõ được bộ dáng người mới đến.
Đó là một nam nhân khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, cao hơn một mét tám, gương mặt sáng sủa, cực kỳ anh tuấn, hắn mặc một bộ áo gió màu đen, hai tay đút túi quần, từ từ đi về hướng Đường Kim, cho đến khi cách Đường Kim ba mét hắn mới dừng lại.
- Tôi chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh tâm sự với cậu một chút thôi.
Người mặc đồ đen nhìn Đường Kim, giọng nói không lớn, nói chuyện cũng không nhanh, có vẻ không nóng mà cũng chẳng lạnh.
- Tôi không thích nói chuyện phiếm với nam nhân, anh nếu muốn nói chuyện phiếm với tôi, vậy thì đi đầu thai kiếp khác đi.
Đường Kim uể oải nói.
- Chờ anh đầu thai thành một mỹ nhân, rồi hãy đến tìm tôi cũng chưa muộn.
- Tôi biết cậu là Đường Kim, để công bằng thì ta nghĩ phải giới thiệu bản thân đã, sau đó hãy quyết định có nói chuyện phiếm với tôi hay không cũng không muộn.
Người mặc đồ đen vẫn bình thản như cũ.
- Tôi tên là Lạc Trần, Lạc trong lạc diệp (lá rơi hoặc rụng cũng được), Trần trong bụi trần, giấc mộng của tôi chính là làm một kiếm khách vĩ đại, xuất kiếm là đầu rơi, không dính chút bụi trần. Đáng tiếc là thân phật thật sự của tôi là một sát thủ vĩ đại, cho nên, đêm nay tôi đến đây là để giết cậu. Nếu như cậu đồng ý tâm sự cùng tôi vậy thì có thể tranh thủ thêm chút thời gian cho bản thân, nếu may mắn sẽ có người đến cứu cậu, mà nếu như không ai đến cứu vậy thì vẫn được sống lâu thêm một ít, vậy bây giờ cậu có muốn tâm sự với tôi hay không ?
- Anh muốn giết tôi, lại còn muốn tán gẫu với tôi?
Đường Kim trừng mắt nhìn kẻ tự xưng là sát thủ này.
- Tôi nói này, anh như vậy không phải là rất quá đáng sao?
- Sát thủ rất cô đơn, cậu không hiểu đâu, tôi chỉ muốn tìm một người để nói chuyện thoải mái một chút, nhưng người như vậy rất khó tìm, chẳng qua, dù sao thì cậu cũng chết cho nên tôi có thể thoải mái tâm sự với cậu mà không phải lo lắng gì.
Lạc Trần nhìn Đường Kim nói, giọng nói hơi chút vui vẻ.
- Tôi đã giết qua không ít ngươi, nhưng cũng phải thừa nhận cậu là kẻ bình tĩnh nhất, trước kia, tôi chưa từng tán gẫu cùng người khác, bởi vì bọn họ luôn quỳ xuống để cầu xin, mong ta buông tha cho họ, tôi hy vọng cậu có thể luôn bình tĩnh như vậy.
- Thật ra, tôi cũng không muốn tán gẫu cùng anh, chúng ta thương lượng đi.
Đường Kim suy nghĩ, nói - Nếu anh đồng ý nói cho tôi biết kẻ muốn giết tôi, tôi sẽ cố gắng tán gẫu một hai câu với anh. xem tại TruyenFull.vn - Sợ là cậu phải thất vọng rồi, tôi cũng không biết ai muốn giết cậu.
Lạc Trần lắc đầu nói.
- Thật ra tôi cũng muốn nói dối cậu, nhưng thật sự là tôi không muốn lừa dối một kẻ sắp chết.
- Nếu như vậy thì tôi và anh không còn chuyện gì đáng nói nữa rồi.
Đường Kim thở dài, nói - Đầu năm nay, muốn tìm được người hữu dụng thật khó a !
- Tôi chỉ muốn được tán gẫu thoải mái một lần a, sao lại khó khăn như vậy chứ ?
Trong mắt Lạc Trần lộ ra chút cô độc.
- Nếu đã như vậy thì bắt tay vào việc thôi.
Lạc Trần từ từ rút hai tay từ túi quần ra ngoài. Đinh ! Một tiếng vang nhỏ, trên tay hắn đã xuất hiện một thanh kiếm, thân kiếm rất nhỏ, nhìn chỉ như một sợi dây thép.
Tiểu kiếm dài chừng ba thước, trong bóng đêm, thấp thoáng một đạo hàn quang.
- Nói đi, di ngôn của cậu là gì ?
Lạc Trần nhìn Đường Kim nói - Tôi nhất định sẽ hoàn thành giúp cậu.
- Lo làm sát thủ đi, đừng nói những lời vô nghĩa nữa.
Đường Kim lắc đầu nói:
- Nhanh ra tay đi, nếu không thì anh không còn cơ hội đâu.
- Cậu rất tự tin.
Lạc Trần ngưng cười, nói.
- Có lẽ tôi đã đánh giá thấp cậu!
Lời nói chưa dứt, Lạc Trần đã bất ngờ ra tay, tay phải run lên, thanh kiếm như sợi thép kia đột nhiên đâm ra.
- A ! Cũng không tệ lắm !
Đường Kim hơi ngạc nhiên, tốc độ xuất kiếm của Lạc Trần cực nhanh, một kiếm này nhắm thẳng vào cổ họng hắn không chệch chút nào.
Mấy ngày nay, cao thủ chân chính mà Đường Kim gặp được chỉ có mình Hạt Tử, dù là Lâm Thiên Hùng cũng không thể sánh bằng, nhưng lúc này, hắn lại phát hiện ra thực lực của Lạc Trần này cũng không thua kém Hạt Tử là mấy, thậm chí, tốc độ xuất kiếm của hắn còn nhanh hơn tốc độ tấn công của Hạt Tử.
Điều đáng tiếc là, tốc độ vĩnh viễn chỉ là một khái niệm tương đối, tốc độ xuất kiếm của Lạc Trần rất nhanh, nhưng đó là đối với người khác, còn ở trước mặt Đường Kim thì như vậy vẫn là quá chậm.
Mũi kiếm vừa xuất hiện trước cổ họng hắn gần ba tấc, hắn mới thoải mái ra tay, hai ngón tay đưa ra, nhìn như tùy ý kẹp lại, vậy mà dễ dàng kẹp chặt kiếm của Lạc Trần.
- Tôi cũng rất công bằng.
Đường Kim nhìn Lạc Trần nói:
- Nào nói di ngôn của anh đi, tôi sẽ giúp anh chuyển lời.
Lạc Trần biến sắc, vài giây trước hắn còn ngạc nhiên vì sao mà Đường Kim lại bình tĩnh như vậy. Ba giây trước hắn còn thương hại chờ Đường Kim để lại di ngôn, nhưng lúc này hắn mới phát hiện ra, tất cả những gì bản thân vừa làm, trong mắt đối phương chỉ là trò cười mà thôi.
Bởi vì, người trong nghề vừa ra tay đã biết, nhìn Đường Kim dễ dàng dùng hai ngón tay kẹp được kiếm của mình, Lạc Trần đã hiểu, thực lực của hai người tuyệt đối là cách biệt một trời một vực.
- Đến Hải Dương Thiên Đường, nói cho Tiểu Yêu, bảo nàng chôn cất tôi.
Lạc Trần thấp giọng nói, ngữ khí đã không còn vững vàng, hiển nhiên là tâm cảnh lúc này của hắn đã không còn yên tĩnh được.
- Tốt ! Chờ anh chết, ta sẽ đem thi thể của anh qua đó.
- Tôi thật sự đã đánh giá thấp cậu.
Khóe miệng Lạc Trần lộ ra nụ cười khổ, sau đó nhắm mắt lại.
- Cho tôi thống khoái đi.
Đường Kim cúi đầu nhìn thanh kiếm trong tay, lầm bầm nói:
- Kiếm tốt a! Vậy dùng nó để tiễn anh một đoạn vậy.
Ngẩng đầu, chớp mắt, một đạo hàn quang xuất hiện, tay trái của Lạc Trần lộ ra từ túi áo, một thanh kiếm nhỏ lại xuất hiện trên tay, một kiếm này so với lúc trước thì càng nhanh và hiểm hơn nhiều !
Trong mắt lộ ra vài phần thưởng thức, Đường Kim nói:
- Lúc này, anh mới đúng là một sát thủ chân chính.
Trong lúc nói chuyện, Đường Kim khẽ động thanh kiếm trong tay, đã dễ dàng gạt bỏ thanh kiếm trong tay trái Lạc Trần, chỉ cảm thấy được cổ tay chấn động, thanh kiếm trong tay Lạc Trần đã bị đánh bay.
- Đáng tiếc! Vẫn không bằng cậu!
Lạc Trần không chút sợ hãi, chỉ cảm thấy lạc lõng nói.
- Làm người thì đừng nên có những ảo tưởng xa vời!
Đường Kim lắc đầu:
- Mà làm sát thủ, thì càng không được ảo tưởng.
Đường Kim chậm rãi giơ thanh kiếm trong tay lên:
- Lúc này, tôi sẽ cho anh biết một chút về cái gì mới gọi kiếm khách chân chính !
Nói xong, Đường Kim chém ra một kiếm, thân kiếm lóng lánh, nhắm thẳng đến Lạc Trần.