Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 190 : Phí bao nuôi

Ngày đăng: 00:02 02/08/20

Đường Kim cũng không biết, hắn bây giờ đã là một danh nhân trong Ám Kiếm, việc này cũng mang đến cho hắn rất nhiều phiền phức, hắn cùng đã rời khỏi căn biết thự, trở về Ninh Sơn Nhị Trung, chẳng qua hắn không có vào trường mà đi thẳng tới phòng bếp.
Hắn chỉ lo đi cướp tiền, hiện tại cũng đã là ba giờ chiều, hắn còn chưa ăn cơm trưa nữa, nên hiện giờ bụng hắn đang reo.
Lúc trước Đường Kim đã gọi điện thoại, cho nên khi hắn tới phòng bếp, lão Lục đã chuẩn bị cho hắn một nồi thịt kho tàu, một con cá, ngoài ra còn có mấy món chay.
Tống Oánh vẫn ngồi ở bên cạnh bàn, vẻ mặt ôn nhu nhìn Đường Kim ăn như hổ đói, buổi sáng trong này xảy ra chuyện, nhưng đối với nàng không tạo ra ảnh hưởng gì cả, ở trong mắt nàng hai người kia chết, chỉ là chuyện nhỏ.
Đường Thanh Thanh đương nhiên không có ở đây, nàng dùng xe đưa Đường Kim tới đây, sau đó chạy về cục cảnh sát, chẳng qua nàng để chiếc Hummer lại căn biệt thự, rồi chạy chiếc Volkswagen về, bởi vì nàng cảm thấy chạy chiếc Hummer có vẻ phách lối, còn chạy chiếc Volkswagen thì bình thường hơn.
Sau khi ăn no, Đường Kim liền nhận được điện thoại của Nhạc Trung Hằng.
-Đường Kim, việc này tôi đã lo xong, chỉ cần Ám Kiếm còn tồn tại, Tiềm Long sẽ không đụng đến cậu.
Trong điện thoại giọng nói của Nhạc Trung Hằng có chút hưng phấn.
-Ừ, biết rồi.
Đường Kim không thèm đếm xỉa trả lời một câu, trong lòng hắn nghĩ cho dù không có Ám Kiếm, thì Tiềm Long cũng không làm gì được hắn.
-Thuận tiện nói thêm một câu, từ nay tới ngày ngày mồng tám tháng chạp, Tiềm Long sẽ không cử người đi Ninh Sơn.
Nhạc Trung Hằng còn nói thêm:
- Sau ngày mồng tám tháng chạp còn phải xem biểu hiện của cậu.
-Ngày mồng tám tháng chạp có cái gì đặc biệt sao?
Lại một lần nữa nghe được ngày này, Đường Kim có chút ngạc nhiên nói:
-Mấy hôm trước tên ngốc Lâm Thiên Hùng cũng nhắc tới ngày này a.
-Đợi một thời gian nữa tôi tới Ninh Sơn kể cho cậu nghe, hiện giờ cậu không cần quan tâm.
Nhạc Trung Hằng nói nhanh:
-Tôi có chút việc, cúp máy đây, lần sau gặp mặt rồi nói.
Nhạc Trung Hằng nói xong liền cúp điện thoại, Đường Kim cũng không đặt vấn đề này ở trong lòng, bây giờ cách ngày mồng tám tháng chạp còn xa.
-Tin này đúng là một tin tốt.
Đường Kim âm thầm nghĩ, nếu người của Tiềm Long không đến làm phiền hắn, thì hắn có thể thanh thản tán gái.
Nghĩ đến việc này, tâm tình Đường Kim nhất thời tốt lên, hắn đưa tay kéo Tống Oánh tới bên người, sau đó hung hăng hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng một phát, rồi cười nói:
- Tôi phải đến trường, nếu có người đến quấy rối, thì gọi cho tôi.
-Ừm.
Tống Oánh ngọt ngào cười.
Đường Kim buông bờ eo mềm mại của Tống Oánh, vẻ mặt vui vẻ đi ra ngoài.
Mấy phút đồng hồ sau, Đường Kim đi vào phòng học lớp mười ban bốn, thấy Đường Kim vào Trương Tiểu Bản vẻ mặt ngạc nhiên:
-Tôi nói này bạn thân, hôm nay cũng cũng chỉ còn có một tiết tự học cuối cùng, cậu còn tới đây làm gì nữa?
-Tôi đã xem thời khóa biểu rồi.
Đường Kim lười biếng nói:
-Tôi biết là tiết tự học nên mới tới.
-Tên chết bầm Đường Kim, cậu chạy đi chết ở chỗ nào thế?
Tiếu Thiền có chút tức giận mắng:
-Tôi tìm cậu thật mệt.
-Cậu nhớ tôi, thì có thể trực tiếp gọi điện thoại cho tôi.
Đường Kim vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Tiếu Thiền, sau đó cảm khái:
-Nữ nhân trong tình yêu thường ngu ngốc, nữ nhân yêu đơn phương các ngốc hơn, lời này thật đúng.
-Cậu mới ngu ngốc.
Tiếu Thiền liếc nhìn Đường Kim một cái, sau đó móc một chồng tiền trong túi quần ra vỗ lên bàn học Đường Kim:
- Cô Tô nhờ tôi đưa cho cậu, đây là số tiền cậu đóng viện phí cho cô.
-Ừ.
Đường Kim tiện tay đem tiền nhét vào túi.
-Này, cậu không đếm hả?
Tiếu Thiền tức giận hỏi.
-Không cần đếm, tổng cộng hai ngàn tám.
Đường Kim thuận miệng nói.
Tiếu Thiền trừng mắt nhìn Đường Kim -Vậy cậu không biết tổng cộng là ba ngàn sao?
-Biết, nhưng mà cậu đần như vậy, tính sai cũng là lẽ thường.
Đường Kim hì hì cười nói:
-Cậu ngốc như vậy, còn tôi thì rất vĩ đại, tôi làm sao có thể đã kích lòng tự trọng của một người ngốc được.
Một bên Trương Tiểu Bàn nhịn không được:
- Bạn thân, tôi cảm thấy cậu rất thích đả kích Tiếu Thiền.
-Tên chết bầm, tôi nói cho cậu biết, hai trăm kia là tiền xăng, xe của cậu đã hết xăng.
Tiếu Thiền tức giận nói.
Đường Kim lần này có chút buồn bực:
- Xe ở chỗ cậu, xe hết xăng cậu phải móc tiền ra đổ chứ.
- Đó là xe của cậu, tôi chỉ là người lái xe, nên cậu phải bỏ tiền ra đổ xăng.
Tiếu Thiền đường đường chính chính nói.
- Bạn thân, lời của Tiếu Thiền có lý. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL Trương Tiểu Bàn lại nói một câu.
- Được rồi.
Đường Kim móc ra một ít tiền mặt đưa cho Tiếu Thiền:
- Cầm đi, đây là tiền xăng, sau này xe hết xăng cứ dùng số tiền đó đổ.
- Cầm thì cầm.
Tiếu Thiền hừ một tiếng, sau đó cầm lấy tiền.
- Aa, ai đang thu phí bao nuôi đây?
Thanh âm âm dương quái khí truyền tới, lời nói cay nghiệt như vậy chỉ người có thù với Tiếu Thiền mới nói, người đó tất nhiên là Vương Giai.
- Như thế nào? Cậu hâm mộ à?
Tiếu Thiền không chút yếu thế:
- Cậu ở trước mặt mấy ngàn người không mặt đồ cũng là để tự chào hàng chứ gì?
Trong phòng học có người cười rộ lên, Vương Giai trần truồng, mọi người đều đã biết.
Vương Giai nhất thời có chút tức giận:
-Tiếu Thiền, tôi cũng không có rẻ mạt như vậy, Đường Kim chỉ cần ba ngàn là có thể bao nuôi cậu rồi.
-Lời này không đúng.
Đường Kim mở miệng nói chuyện:
-Tiếu Thiền thích tôi như vậy... Tôi cần gì phải xuất tiền ra bao nuôi?
-Đường Kim, cậu đi chết đi Tiếu Thiền lại bị chọc tức, người này thật đáng giận.
Vương Giai cười rộ lên:
-Ha ha ha, nghe được không, nghe được không, Tiếu Thiền trả lại tiền đi!
-Lời này cũng không đúng, cô ấy không cần trả lại.
Đường Kim nghiêm trang nói:
- Tuy dáng người của cô ấy không tốt lắm, nhưng nếu cô ấy nguyện ý trả tiền thì tôi cũng suy xét xem sao.
-Nghe không? Tiếu Thiền mau cho Đường Kim ba ngàn, không chừng hắn sẽ thích cậu, ha ha.
Vương Giai hưng phấn dị thường.
Trong phòng nhưng người khác cảm thấy Tiếu Thiền thật đáng thương.
Tiếu Thiền hung hăng trừng mắt nhìn Đường Kim, nhất thời có cảm giác muốn khóc, tên chết tiệt Đường Kim này, tại sao lại đáng ghét như vậy?
-Cậu cũng không cần cao hứng như thế, cho dù cậu có cho cho tôi ba ngàn tôi cũng sẽ không thích cậu.
Đường Kim nói tiếp.
Lời này vừa nói ra, tiếng cười của Vương Giai chợt dừng lại, mà Tiếu Thiền đang muốn khóc cũng ngẩn ra, sau đó cười rộ lên:
-Vương Giai, nghe rõ không? Cậu cấp cho hắn ba ngàn hắn cũng không thích cậu, ha ha ha, cười chết tôi rồi.