Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường
Chương 33 : Chó không có răng nanh
Ngày đăng: 00:01 02/08/20
Người lên tiếng quát Đường Kim và Đường Thanh Thanh dừng lại chính là Hà Vĩ Minh. Hiện tại thì hắn không biết vì sao Đường Kim lại thoát ra khỏi phòng thẩm vấn nhưng mà hắn biết rằng, nếu một khi Đường Kim cứ như vậy mà rời khỏi nơi này thì kế hoạch kia của hắn liền bỏ đi.
- Wey, sao lại có tiếng chó sủa vậy?
Đường Kim không thèm quay đầu lại mà có chút ngạc nhiên nhìn vào Đường Thanh Thanh.
Đường Thanh Thanh lại ngẩn người, tiểu đệ này đang làm gì đấy?
- Đường Kim, ai cho cậu ra khỏi phòng thẩm vấn hả?
Hà Vĩ Minh quát lên.
Rốt cuộc thì Đường Kim cũng xoay người lại khi thấy được trước mặt là Hà Vĩ Minh thì liền ngạc nhiên: Text được lấy tại Truyện FULL - Ồh, thì ra là anh đang ở đây kêu a.
- Cậu nói cái gì đó hả?
Hà Vĩ Minh tỏ ra tức giận nhìn chằm chằm vào Đường Kim.
- Heo thì phải có giác ngộ của của heo. Tên mập mạp chết tiệt Tả Tiểu Long kia không có giác ngộ làm heo cho nên tôi đã chặt đứt một cái móng heo của hắn, đồng dạng làm chó phải có giác ngộ của chó, không nên tùy tiện cắn người. Nếu không thì sẽ bị nhổ răng nanh ra đó.
Đường Kim nhìn vào Hà Vĩ Minh, giọng nói không nhanh không chậm:
- Tôi biết anh đang chơi cái gì, bất quá tôi cũng là một con người khiêm tốn cho nên tôi cũng không muốn làm lớn việc này lên. Cho nên, nếu anh có giác ngộ tốt thì để cho tôi và chị Thanh cứ như vậy mà rời khỏi đây, tôi sẽ coi là không xảy ra chuyện gì cả. Nhưng mà nếu anh cứ khăng khăng đòi giữ tôi và chị Thanh ở lại đây thì tôi sẽ khiến cho anh hiểu thế nào là chó không có răng, từ nay về sau sẽ không thể cắn người nữa.
- Đường Kim, tôi thật sự rất bội phục cậu, tôi làm cảnh sát được mười mấy năm rồi mà không có ai dám đứng trước mặt mắng tôi cũng không có ai dám uy hiếp tôi.
Hà Vĩ Minh lãnh lãnh nhìn vào Đường Kim, thân thể của hắn khẽ run lên nhè nhẹ hiển nhiên là lúc này hắn vô cùng tức giận nhưng mà hắn vẫn như cũ, thân thể vẫn tỏ ra trấn định. Không thể không nói, tố chất tâm lý của Hà Vĩ Minh thật là mạnh.
- Tiểu đệ, rốt cuộc thì đã phát sinh chuyện gì vậy? Bọn hắn không phải là muốn cố ý đổ tội cho cậu sao? Như thế nào mà cậu lại có thể ra khỏi phòng thẩm vấn được?
Lúc này thì Đường Thanh Thanh cũng thoáng bình tĩnh trở lại, nàng liền nhỏ giọng hỏi Đường Kim.
Đường Kim còn chưa kịp mở miệng trả lời câu hỏi của Đường Thanh Thanh thì đột nhiên vào lúc này một người cảnh sát vội vội vàng vàng chạy vào đây, vẻ mặt khẩn trương nhìn về phía Hà Vĩ Minh rồi nói:
- Đội trưởng, hai người bọn họ ở phòng thẩm vấn đã hôn mê.
Sắc mặt của Hà Vĩ Minh liền biến đổi:
- Mau goi xe cứu thương.
- Vâng, đội trưởng!
Cảnh sát kia lên tiếng sau đó đi gọi điện.
Lúc này Hà Vĩ Minh lại nhìn vào Đường Kim, hừ lạnh một tiếng:
- Đường Kim, đây là cậu muốn bỏ trốn sao?
- Xem ra thì anh cũng có bệnh.
Đường Kim ngáp một cái rồi nói:
- Nếu đã như thế thì tôi cũng không có tâm tình mà tính toán với một bệnh nhân nữa, hay là trước tiên anh nên đi chữa bệnh đi đã.
Hắn vừa dứt lớt thì đột nhiên Hà Vĩ Minh liền ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Đường Thanh Thanh trợn mắt há hốc mồm, chuyện này…đây là chuyện gì đây?
- Chỉ là một thủ đoạn nhỏ thôi, năm em lên ba tuổi thì đã được sư phụ bày cách hạ thuốc xổ rồi.
Đường Kim lầm bầm lầu bầu, sau đó hắn liền nắm lấy bàn tay mềm mại của Đường Thanh Thanh rồi xoay người, không chút hoang mang mà đi về phía trước.
- Tiểu đệ, rốt cuộc là tại sao lại thế này a?
Đường Thanh Thanh không nhịn được mà mở miệng hỏi.
- Chị Thanh, em cũng không biết a.
Đường Kim làm ra vẻ mặt vô tội.
- Người đâu, mau tới đây, đội trưởng té xỉu rồi.
Sau lưng của Đường Kim và Đường Thanh Thanh truyền đến một tiếng hét kinh hãi, tiếng bước chân vang lên. Mà Đường Kim cùng Đường Thanh Thanh cũng tỏ ra tỉnh bơ, tiếp tục hướng về phía bên ngoài đi tới.
Ra khỏi cục cảnh sát rốt cuộc Đường Thanh Thanh cũng lại không nhịn được mà hỏi Đường Kim:
- Tiểu đệ, cậu mau nói cho chị biết, rốt cuộc là ở trong phòng thẩm vấn thì bọn họ đã hỏi cậu những gì?
Đường Kim cũng không giấu diếm Đường Thanh Thanh, hắn đem những vấn đề cùng câu trả lời nói ra cho Đường Thanh Thanh biết.
- Bọn hắn lại có thể bắt cậu nói ra cái gọi là kẻ xúi giục sao? Điều này không phải là đang muốn nói đến chị xúi giục cậu sao?
Sắc mặt Đường Thanh Thanh tỏ ra tức giận, hàm răng cắn chặt lại vào nhau:
- Rốt cuộc thì chị đã hiểu rõ, Hà Vĩ Minh nói là vị muốn tốt cho chị trên thực tế thì mục tiêu vẫn là chị. Cho dù chúng ta có nói cái gì thì kết quả cuối cùng cũng vẫn là chúng ta sẽ phải ngồi tù. Căn bản là Hà Vĩ Minh sẽ không chó chúng ta có cơ hội xoay người.
- Chị Thanh, chị hiểu được điểm này là tốt rồi.
Kỳ thật thì Đường Kim cũng nghe được cuộc nói chuyện giữa Đường Thanh Thanh và Hà Vĩ Minh, hắn thở dài:
- Haizz, em còn trông cậy vào chị để bảo vệ em, đáng tiếc a, chị Thanh, sau này vẫn là em bảo vệ chị.
- Tên Hà Vĩ Minh chết tiệt kia nhất định là sớm bị Tả Tiểu Long mua chuộc rồi.
Đường Thanh Thanh căm giận nói, sau đó vẻ mặt lo lắng nhìn vào Đường Kim:
- Tiểu đệ, hiện tại chúng ta nên làm sao bây giờ? Chúng ta cứ như vậy mà rời khỏi cục cảnh sát, sẽ không phải trở thành tù trốn trại chứ?
- Chị Thanh, em muốn hỏi chị, tên mập mạp chết tiệt Tả Tiểu Long kia có thể thu mua tất cả mọi người trong cục cảnh sát sao?
Đường Kim hỏi.
- Điều này cũng không hẳn là đúng, với mà mà nói thì chỉ cần thu mua được Hà Vĩ Minh một tên đại đội trưởng đội hình cảnh thì như vậy cũng đủ rồi.
Đường Thanh Thanh suy nghĩ một chút rồi nói.
- Vậu là được rồi, hiện tại Hà Vĩ Minh đã hôn mê, dĩ nhiên là chúng ta sẽ không có việc gì rồi.
Đường Kim hờ hừng nói.
- Vậy thì đến lúc hắn tỉnh lại, sẽ không tìm chúng ta để gây phiền toái sao?
Đường Thanh Thanh vẫn lo lắng như cũ.
- Tin tưởng em đi, tạm thời thì hắn sẽ không có cách nào để tỉnh lại được. Mà đợi sau khi hắn tỉnh lại thì chức đại đội trưởng của đội hình cảnh cũng là của người khác, không có chức này thì chẳng khác hắn bị nhổ khỏi răng nanh, sẽ không gây việc gì to tát cả.
Đường Kim thở dài một hơi:
- Sư phụ của em từng nói rằng, bản thân em cần phải khiêm tốn một chút. Cho nên lần này em chỉ nhổ răng nanh của hắn mà thôi, nếu như hắn muốn chết thì em sẽ đem hắn biến thành một con chó chết.
Ánh mắt của Đường Thanh Thanh tỏ ra kỳ quái nhìn vào Đường Kim, trong đôi mắt của nàng dường như còn có vài phần mê mang. Đột nhiên vào lúc này thì bản thân nàng phát hiện được mình hoàn toàn nhìn không thấu tên tiểu đệ lừa đến tay này.
Sau một lúc lâu, Đường Thanh Thanh mới mở miệng hỏi Đường Kim lần nữa:
- Tiểu đệ, cậu là nói, chúng ta cứ làm như vậy, vậy mọi chuyện cũng sẽ chưa xảy ra sao?
- Đúng vậy.
Đường Kim cười hì hì:
- Lại nói, em vốn là không muốn làm những chuyện này thôi.
Dừng một chút thì Đường Kim lại nói thêm:
- Chị Thanh, em cũng nên trở lại trường học. Được rồi, chị đọc số điện thoại cho em biết đi, ngày mai em sẽ gọi điện cho chị.
Đường Thanh Thanh gật gật đầu, sau đó rồi nói số điện thoại của mình cho Đường Kim biết. Hiện tại thì nàng chỉ muốn trở về nhà thật nhanh.
Xe cứu thương chạy đến trước cổng của cục cảnh sát mà Đường Thanh Thanh và Đường Kim thì lại ai về nhà nấy.
Lúc Đường Kim trở lại ký túc xá của Ninh Sơn Nhị Trung thì cũng đã hơn chín giờ tối, bất quá lúc này so với hắn mà nói thì kỳ thật vẫn còn sớm.
- Ngày thứ hai ở đây ở đây ta phát hiện được rằng ta càng thích ở nơi này.
Đường Kim nằm ở trên giường rồi nhìn vào trần nhà, lầm bầm lầu bầu nói:
- Lừa được một người chị hơn nữa lại còn được một Tiên Thiên độc thể.
Thở nhẹ một hơi, Đường Kim từ trên giường ngồi dậy rồi nhìn vào cổ tay trái của mình. Đột nhiên ở nơi đó xuất hiện một chiếc vòng ngọc, hơn nữa lại là một chiếc vòng ngọc màu đen.
- Bộ dạng của ta đẹp trai như vậy, vận khí lại tốt như vậy, nhất định là có thể tìm được cha mẹ.
Đường Kim thì thào tự nói, hắn nhẹ nhàng vuốt chiếc vòng ngọc màu đen trên tay kia, ánh mắt lại xuất hiện vài phần mờ mịt:
- Cha mẹ, các người có còn sống hay không?
Cha mẹ trong trí nhớ của hắn thì chưa bao giờ hắn tháy được rõ ràng. Từ lúc một tuổi thì hắn đã ở bên cạnh sư phụ của mình, cha mẹ của hắn để lại cho hắn vô số bảo vật vô giá nhưng mà lại chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của hắn. Từ lúc còn nhỏ cho tới này thì hắn chỉ có một nguyện vọng đó chính là tìm được cha mẹ của mình.
- Wey, sao lại có tiếng chó sủa vậy?
Đường Kim không thèm quay đầu lại mà có chút ngạc nhiên nhìn vào Đường Thanh Thanh.
Đường Thanh Thanh lại ngẩn người, tiểu đệ này đang làm gì đấy?
- Đường Kim, ai cho cậu ra khỏi phòng thẩm vấn hả?
Hà Vĩ Minh quát lên.
Rốt cuộc thì Đường Kim cũng xoay người lại khi thấy được trước mặt là Hà Vĩ Minh thì liền ngạc nhiên: Text được lấy tại Truyện FULL - Ồh, thì ra là anh đang ở đây kêu a.
- Cậu nói cái gì đó hả?
Hà Vĩ Minh tỏ ra tức giận nhìn chằm chằm vào Đường Kim.
- Heo thì phải có giác ngộ của của heo. Tên mập mạp chết tiệt Tả Tiểu Long kia không có giác ngộ làm heo cho nên tôi đã chặt đứt một cái móng heo của hắn, đồng dạng làm chó phải có giác ngộ của chó, không nên tùy tiện cắn người. Nếu không thì sẽ bị nhổ răng nanh ra đó.
Đường Kim nhìn vào Hà Vĩ Minh, giọng nói không nhanh không chậm:
- Tôi biết anh đang chơi cái gì, bất quá tôi cũng là một con người khiêm tốn cho nên tôi cũng không muốn làm lớn việc này lên. Cho nên, nếu anh có giác ngộ tốt thì để cho tôi và chị Thanh cứ như vậy mà rời khỏi đây, tôi sẽ coi là không xảy ra chuyện gì cả. Nhưng mà nếu anh cứ khăng khăng đòi giữ tôi và chị Thanh ở lại đây thì tôi sẽ khiến cho anh hiểu thế nào là chó không có răng, từ nay về sau sẽ không thể cắn người nữa.
- Đường Kim, tôi thật sự rất bội phục cậu, tôi làm cảnh sát được mười mấy năm rồi mà không có ai dám đứng trước mặt mắng tôi cũng không có ai dám uy hiếp tôi.
Hà Vĩ Minh lãnh lãnh nhìn vào Đường Kim, thân thể của hắn khẽ run lên nhè nhẹ hiển nhiên là lúc này hắn vô cùng tức giận nhưng mà hắn vẫn như cũ, thân thể vẫn tỏ ra trấn định. Không thể không nói, tố chất tâm lý của Hà Vĩ Minh thật là mạnh.
- Tiểu đệ, rốt cuộc thì đã phát sinh chuyện gì vậy? Bọn hắn không phải là muốn cố ý đổ tội cho cậu sao? Như thế nào mà cậu lại có thể ra khỏi phòng thẩm vấn được?
Lúc này thì Đường Thanh Thanh cũng thoáng bình tĩnh trở lại, nàng liền nhỏ giọng hỏi Đường Kim.
Đường Kim còn chưa kịp mở miệng trả lời câu hỏi của Đường Thanh Thanh thì đột nhiên vào lúc này một người cảnh sát vội vội vàng vàng chạy vào đây, vẻ mặt khẩn trương nhìn về phía Hà Vĩ Minh rồi nói:
- Đội trưởng, hai người bọn họ ở phòng thẩm vấn đã hôn mê.
Sắc mặt của Hà Vĩ Minh liền biến đổi:
- Mau goi xe cứu thương.
- Vâng, đội trưởng!
Cảnh sát kia lên tiếng sau đó đi gọi điện.
Lúc này Hà Vĩ Minh lại nhìn vào Đường Kim, hừ lạnh một tiếng:
- Đường Kim, đây là cậu muốn bỏ trốn sao?
- Xem ra thì anh cũng có bệnh.
Đường Kim ngáp một cái rồi nói:
- Nếu đã như thế thì tôi cũng không có tâm tình mà tính toán với một bệnh nhân nữa, hay là trước tiên anh nên đi chữa bệnh đi đã.
Hắn vừa dứt lớt thì đột nhiên Hà Vĩ Minh liền ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Đường Thanh Thanh trợn mắt há hốc mồm, chuyện này…đây là chuyện gì đây?
- Chỉ là một thủ đoạn nhỏ thôi, năm em lên ba tuổi thì đã được sư phụ bày cách hạ thuốc xổ rồi.
Đường Kim lầm bầm lầu bầu, sau đó hắn liền nắm lấy bàn tay mềm mại của Đường Thanh Thanh rồi xoay người, không chút hoang mang mà đi về phía trước.
- Tiểu đệ, rốt cuộc là tại sao lại thế này a?
Đường Thanh Thanh không nhịn được mà mở miệng hỏi.
- Chị Thanh, em cũng không biết a.
Đường Kim làm ra vẻ mặt vô tội.
- Người đâu, mau tới đây, đội trưởng té xỉu rồi.
Sau lưng của Đường Kim và Đường Thanh Thanh truyền đến một tiếng hét kinh hãi, tiếng bước chân vang lên. Mà Đường Kim cùng Đường Thanh Thanh cũng tỏ ra tỉnh bơ, tiếp tục hướng về phía bên ngoài đi tới.
Ra khỏi cục cảnh sát rốt cuộc Đường Thanh Thanh cũng lại không nhịn được mà hỏi Đường Kim:
- Tiểu đệ, cậu mau nói cho chị biết, rốt cuộc là ở trong phòng thẩm vấn thì bọn họ đã hỏi cậu những gì?
Đường Kim cũng không giấu diếm Đường Thanh Thanh, hắn đem những vấn đề cùng câu trả lời nói ra cho Đường Thanh Thanh biết.
- Bọn hắn lại có thể bắt cậu nói ra cái gọi là kẻ xúi giục sao? Điều này không phải là đang muốn nói đến chị xúi giục cậu sao?
Sắc mặt Đường Thanh Thanh tỏ ra tức giận, hàm răng cắn chặt lại vào nhau:
- Rốt cuộc thì chị đã hiểu rõ, Hà Vĩ Minh nói là vị muốn tốt cho chị trên thực tế thì mục tiêu vẫn là chị. Cho dù chúng ta có nói cái gì thì kết quả cuối cùng cũng vẫn là chúng ta sẽ phải ngồi tù. Căn bản là Hà Vĩ Minh sẽ không chó chúng ta có cơ hội xoay người.
- Chị Thanh, chị hiểu được điểm này là tốt rồi.
Kỳ thật thì Đường Kim cũng nghe được cuộc nói chuyện giữa Đường Thanh Thanh và Hà Vĩ Minh, hắn thở dài:
- Haizz, em còn trông cậy vào chị để bảo vệ em, đáng tiếc a, chị Thanh, sau này vẫn là em bảo vệ chị.
- Tên Hà Vĩ Minh chết tiệt kia nhất định là sớm bị Tả Tiểu Long mua chuộc rồi.
Đường Thanh Thanh căm giận nói, sau đó vẻ mặt lo lắng nhìn vào Đường Kim:
- Tiểu đệ, hiện tại chúng ta nên làm sao bây giờ? Chúng ta cứ như vậy mà rời khỏi cục cảnh sát, sẽ không phải trở thành tù trốn trại chứ?
- Chị Thanh, em muốn hỏi chị, tên mập mạp chết tiệt Tả Tiểu Long kia có thể thu mua tất cả mọi người trong cục cảnh sát sao?
Đường Kim hỏi.
- Điều này cũng không hẳn là đúng, với mà mà nói thì chỉ cần thu mua được Hà Vĩ Minh một tên đại đội trưởng đội hình cảnh thì như vậy cũng đủ rồi.
Đường Thanh Thanh suy nghĩ một chút rồi nói.
- Vậu là được rồi, hiện tại Hà Vĩ Minh đã hôn mê, dĩ nhiên là chúng ta sẽ không có việc gì rồi.
Đường Kim hờ hừng nói.
- Vậy thì đến lúc hắn tỉnh lại, sẽ không tìm chúng ta để gây phiền toái sao?
Đường Thanh Thanh vẫn lo lắng như cũ.
- Tin tưởng em đi, tạm thời thì hắn sẽ không có cách nào để tỉnh lại được. Mà đợi sau khi hắn tỉnh lại thì chức đại đội trưởng của đội hình cảnh cũng là của người khác, không có chức này thì chẳng khác hắn bị nhổ khỏi răng nanh, sẽ không gây việc gì to tát cả.
Đường Kim thở dài một hơi:
- Sư phụ của em từng nói rằng, bản thân em cần phải khiêm tốn một chút. Cho nên lần này em chỉ nhổ răng nanh của hắn mà thôi, nếu như hắn muốn chết thì em sẽ đem hắn biến thành một con chó chết.
Ánh mắt của Đường Thanh Thanh tỏ ra kỳ quái nhìn vào Đường Kim, trong đôi mắt của nàng dường như còn có vài phần mê mang. Đột nhiên vào lúc này thì bản thân nàng phát hiện được mình hoàn toàn nhìn không thấu tên tiểu đệ lừa đến tay này.
Sau một lúc lâu, Đường Thanh Thanh mới mở miệng hỏi Đường Kim lần nữa:
- Tiểu đệ, cậu là nói, chúng ta cứ làm như vậy, vậy mọi chuyện cũng sẽ chưa xảy ra sao?
- Đúng vậy.
Đường Kim cười hì hì:
- Lại nói, em vốn là không muốn làm những chuyện này thôi.
Dừng một chút thì Đường Kim lại nói thêm:
- Chị Thanh, em cũng nên trở lại trường học. Được rồi, chị đọc số điện thoại cho em biết đi, ngày mai em sẽ gọi điện cho chị.
Đường Thanh Thanh gật gật đầu, sau đó rồi nói số điện thoại của mình cho Đường Kim biết. Hiện tại thì nàng chỉ muốn trở về nhà thật nhanh.
Xe cứu thương chạy đến trước cổng của cục cảnh sát mà Đường Thanh Thanh và Đường Kim thì lại ai về nhà nấy.
Lúc Đường Kim trở lại ký túc xá của Ninh Sơn Nhị Trung thì cũng đã hơn chín giờ tối, bất quá lúc này so với hắn mà nói thì kỳ thật vẫn còn sớm.
- Ngày thứ hai ở đây ở đây ta phát hiện được rằng ta càng thích ở nơi này.
Đường Kim nằm ở trên giường rồi nhìn vào trần nhà, lầm bầm lầu bầu nói:
- Lừa được một người chị hơn nữa lại còn được một Tiên Thiên độc thể.
Thở nhẹ một hơi, Đường Kim từ trên giường ngồi dậy rồi nhìn vào cổ tay trái của mình. Đột nhiên ở nơi đó xuất hiện một chiếc vòng ngọc, hơn nữa lại là một chiếc vòng ngọc màu đen.
- Bộ dạng của ta đẹp trai như vậy, vận khí lại tốt như vậy, nhất định là có thể tìm được cha mẹ.
Đường Kim thì thào tự nói, hắn nhẹ nhàng vuốt chiếc vòng ngọc màu đen trên tay kia, ánh mắt lại xuất hiện vài phần mờ mịt:
- Cha mẹ, các người có còn sống hay không?
Cha mẹ trong trí nhớ của hắn thì chưa bao giờ hắn tháy được rõ ràng. Từ lúc một tuổi thì hắn đã ở bên cạnh sư phụ của mình, cha mẹ của hắn để lại cho hắn vô số bảo vật vô giá nhưng mà lại chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của hắn. Từ lúc còn nhỏ cho tới này thì hắn chỉ có một nguyện vọng đó chính là tìm được cha mẹ của mình.