Vô Tận Hỏa Vực
Chương 1 : Đêm giông tố
Ngày đăng: 09:17 27/06/20
Lại là một đêm mưa to gió lớn. Đã hơn một tháng nay rồi, khi bầu trời bắt đầu tràn ngập một màu u ám, lục nguyệt hiện ra trên chín tầng trời, mưa gió lại nổi lên. Cũng chả ai biết tại sao lại như vậy, nó như trở thành một quy luật tất yếu trong những ngày này. Nghe đồn có vài vị đại năng giả dùng thần thông nhìn lên xem có chuyện gì xảy ra nhưng tất cả chỉ là một màu đen u ám. Thậm chí có vài người lớn mật còn thử công kích lên những đám mây, nhưng khi chưa kịp chạm vào thì đã tan vào hư vô, cả một chút tàn hồn cũng không sót lại. Bởi vậy, cứ khi mặt trời bắt đầu lặn xuống, dân chúng nhân tộc lại chạy nhanh về nhà, đóng cửa thật chặt, cầu khẩn cho đó không phải một trường tai kiếp giáng xuống đầu họ.
Nhưng đêm nay thì khác.
Giữa đêm, một tia sét rạch ngang bầu trời cùng một vầng sáng cắt ngang qua bầu trời đêm, theo sát sau hai luồng sáng là một màu u tối như trong địa ngục. Đáng nói là, khi vầng sáng đi qua, tất cả các cao thủ đang quan sát đều cảm thấy thoải mái dễ chịu, như có thể phá nát gông cùm của chính mình mà vươn lên được cảnh giới mới. Nhưng chưa kịp vui mừng thì một màu u tối bay qua, lập tức tất cả bị chấn cho đấu khí toàn thân hỗn loạn, người yếu một chút trực tiếp hộc máu mà chết.
Lúc này hai luồng sáng đã dừng lại, không ngờ trong đó lại xuất hiện hai bóng người một nam một nữ. Nam nhân trên người mặc một bộ giáp tinh quang lóng lánh, trên ngực có khắc hình lôi điện kì dị, nữ nhân trên mặt đeo một tấm khăn che mặt nhưng không thể che dấu nổi vẻ khuynh quốc khuynh thành của nàng. Nữ nhân ăn mặc có vẻ không mấy mổi bật, nhưng trên người lại tỏa ra khí tức đặc thù của thượng vị giả. Đây sẽ là một bức tranh tuyệt về một mỹ nhân nếu trên tay nàng không có một cái giỏ chứa đứa bé sơ sinh.
Đột nhiên, nam nhân mặc chiến giáp màu lam nói:
"Thiên Dực tỷ, hãy đi đi, ta sẽ làm mọi cách tạo cơ hội cho tỷ trốn thoát."
Cô gái được gọi là "Thiên Dực tỷ" kia lắc đầu nói:
"Không được, nếu ngươi ở lại một mình, hẳn là phải chết, sao ta có thể chỉ biết tìm đường sống riêng cho bản thân mình?"
Thế nhưng, nam nhân vẫn kiên quyết:
"Thiên Dực tỷ, nếu không tách ra thì hẳn là hai ta đều không có kết cục tốt đẹp gì, không bằng giờ đây ta ở lại, chí ít ngươi vẫn còn được sống."
Rồi dùng ánh mắt trìu mến nhìn vào chiếc giỏ đựng đứa trẻ.
"Dực tỷ, coi như tỷ giúp ta lần này, nếu có cơ hội chạy thoát, xin tỷ hãy chiếu cố đứa nhỏ, ta không muốn con ta chưa nhận biết được thế giới xung quanh đã phải chết."
Thiên Dực nước mắt như chợt muốn khóc, nhưng cố gắng kìm lại, nàng nói, giọng hơi nức nở:
" Cuối cùng ngươi đã gọi ta một tiếng Dực tỷ, được, Thiên Dực ta thề với trời sẽ cho đứa nhỏ này được sống sót, dù phải trả giá bằng mạng sống của ta!"
Nói xong lại hóa thành một đạo hồng quang bay đi.
Sau vài giây, một bóng người mặc hắc bào xuất hiện. Người này cả người đều như chìm trong u ám, chỉ lộ ra hai tròng mắt. Thấy trước mắt chỉ có một mình nam nhân mặc chiến giáp màu lam hắn cũng có vẻ không quá bất ngờ.
Không nói một câu hai bóng người đã xông vào chiến đấu mãnh liệt. Trong những tầng mây, lúc thì sấm động gào thét, lúc lại u tối thê lương....
Cuối cùng, nam nhân mặc chiến giáp màu lam bị một đòn trọng kích phá vỡ lồng ngực. Trước khi chết, không nghe thấy một tiếng rên rỉ đau đớn hay một tia sợ hãi nào trong mắt hắn, chỉ là, miệng hắn lẩm nhẩm mấy chữ: " Dực tỷ, kiếp sau dù thế nào ta cũng sẽ không buông tay nàng".
Nhưng đêm nay thì khác.
Giữa đêm, một tia sét rạch ngang bầu trời cùng một vầng sáng cắt ngang qua bầu trời đêm, theo sát sau hai luồng sáng là một màu u tối như trong địa ngục. Đáng nói là, khi vầng sáng đi qua, tất cả các cao thủ đang quan sát đều cảm thấy thoải mái dễ chịu, như có thể phá nát gông cùm của chính mình mà vươn lên được cảnh giới mới. Nhưng chưa kịp vui mừng thì một màu u tối bay qua, lập tức tất cả bị chấn cho đấu khí toàn thân hỗn loạn, người yếu một chút trực tiếp hộc máu mà chết.
Lúc này hai luồng sáng đã dừng lại, không ngờ trong đó lại xuất hiện hai bóng người một nam một nữ. Nam nhân trên người mặc một bộ giáp tinh quang lóng lánh, trên ngực có khắc hình lôi điện kì dị, nữ nhân trên mặt đeo một tấm khăn che mặt nhưng không thể che dấu nổi vẻ khuynh quốc khuynh thành của nàng. Nữ nhân ăn mặc có vẻ không mấy mổi bật, nhưng trên người lại tỏa ra khí tức đặc thù của thượng vị giả. Đây sẽ là một bức tranh tuyệt về một mỹ nhân nếu trên tay nàng không có một cái giỏ chứa đứa bé sơ sinh.
Đột nhiên, nam nhân mặc chiến giáp màu lam nói:
"Thiên Dực tỷ, hãy đi đi, ta sẽ làm mọi cách tạo cơ hội cho tỷ trốn thoát."
Cô gái được gọi là "Thiên Dực tỷ" kia lắc đầu nói:
"Không được, nếu ngươi ở lại một mình, hẳn là phải chết, sao ta có thể chỉ biết tìm đường sống riêng cho bản thân mình?"
Thế nhưng, nam nhân vẫn kiên quyết:
"Thiên Dực tỷ, nếu không tách ra thì hẳn là hai ta đều không có kết cục tốt đẹp gì, không bằng giờ đây ta ở lại, chí ít ngươi vẫn còn được sống."
Rồi dùng ánh mắt trìu mến nhìn vào chiếc giỏ đựng đứa trẻ.
"Dực tỷ, coi như tỷ giúp ta lần này, nếu có cơ hội chạy thoát, xin tỷ hãy chiếu cố đứa nhỏ, ta không muốn con ta chưa nhận biết được thế giới xung quanh đã phải chết."
Thiên Dực nước mắt như chợt muốn khóc, nhưng cố gắng kìm lại, nàng nói, giọng hơi nức nở:
" Cuối cùng ngươi đã gọi ta một tiếng Dực tỷ, được, Thiên Dực ta thề với trời sẽ cho đứa nhỏ này được sống sót, dù phải trả giá bằng mạng sống của ta!"
Nói xong lại hóa thành một đạo hồng quang bay đi.
Sau vài giây, một bóng người mặc hắc bào xuất hiện. Người này cả người đều như chìm trong u ám, chỉ lộ ra hai tròng mắt. Thấy trước mắt chỉ có một mình nam nhân mặc chiến giáp màu lam hắn cũng có vẻ không quá bất ngờ.
Không nói một câu hai bóng người đã xông vào chiến đấu mãnh liệt. Trong những tầng mây, lúc thì sấm động gào thét, lúc lại u tối thê lương....
Cuối cùng, nam nhân mặc chiến giáp màu lam bị một đòn trọng kích phá vỡ lồng ngực. Trước khi chết, không nghe thấy một tiếng rên rỉ đau đớn hay một tia sợ hãi nào trong mắt hắn, chỉ là, miệng hắn lẩm nhẩm mấy chữ: " Dực tỷ, kiếp sau dù thế nào ta cũng sẽ không buông tay nàng".