Vô Tận Hỏa Vực
Chương 10 : Uy hiếp và so đấu
Ngày đăng: 09:17 27/06/20
Lửa đang cháy rừng rực. Đó là thứ đầu tiên mà nhóm người Trần Phong nhìn thấy khi đi ra từ một thông thạo nối liền mật thất tới chỗ Mộc Thanh. Thân cây kia rõ ràng đang cố tiết ra một thứ dịch gì đó để cản đám lửa, nhưng dường như nó còn làm cho ngọn lửa cháy nhanh hơn, chả mấy chốc đã bao trùm cả thân cây.
Thấy tình cảnh như vậy, Trần Phong lập tức đánh ra một luồng huyễn lực tới Mộc Thanh, ý đồ dập tắt ngọn lửa. Nhưng luồng huyễn lực này mới đi được nửa đường thì đã bị một luồng kiếm khí đánh tan.
- Hừ, Bạch động chủ, ta nhớ là không có mời ngươi đến Mê Hồn Sâm Lâm của ta làm khách. Ngươi đã không mời mà tới, lại còn phá hỏng chuyện của ta, rốt cuộc ngươi có mưu đồ gì. Trần Phong mắt lóe lên hai luồng hàn quang, ngẩng đầu lên nhìn vào hai nhân ảnh vừa xuất hiện, nói.
Lúc này, bên cạnh Mộc Thanh đang có một đôi nam nữ, nam mặc một bộ lam y, khuôn mặt mang dáng vẻ thư sinh, tay cầm một thanh kiếm dài hơi cong về phía trên. Nữ thì mặc một bộ hồng y, khí chất có chút mộng mị. Hai người này rõ ràng là động chủ Toàn Phong Động và tông chủ Hoa Thiên Tông, Bạch Phàm và Trần Thiên Uyển.
Nghe Trần Phong nói vậy, Bạch Phàm bước tới một bước nói:
- Phiên chủ nói quá lời, tại hạ nào dám có mưu đồ gì. Chẳng qua tại hạ có việc thỉnh cầu, mong Phiên chủ đáp ứng.
- Nói đi. Trần Phong mặt vẫn lạnh như băng, tiếp lời.
- Nghe đồn Mê Hồn Sâm Lâm có cất giữ Mộc Cổ phù trong Ngũ Đại Yêu phù, bởi vậy tại hạ tới đây thỉnh Phiên chủ cho mượn về xem thử ít hôm.
- Láo xược, ngươi nghĩ ta sẽ đáp ứng điều này sao? Mộc Cổ phù ở đây, nhưng hạng như ngươi còn chưa xứng để có được nó. Hừ, biết điều thì hãy dẫn môn đồ của ngươi về, chuyện hôm nay ta bỏ qua, coi như chưa từng xảy ra. Trần Phong cười lạnh nói.
Trần Thiên Uyển nãy giờ im lặng cuối cùng cũng lên tiếng:
- Trần Phong, yêu tộc các ngươi chiếm đất của nhân tộc, làm hại không biết bao nhiêu nhân mạng, sinh linh oán thán khắp nơi, hận không thể băm yêu tộc ngươi làm vạn mảnh. Nếu biết điều thì mau giao Mộc Cổ Phù ra, ta sẽ để ngươi được chết toàn mạng.
- Ha ha ha, thật hay cho câu để ta được chết toàn mạng. Để ta xem chỉ dựa vào hai tên huyễn tôn sơ kì như các ngươi làm sao có thể giết được ta.
Trần Phong ngửa đầu lên cười lớn, sau đó nhún mình một cái đã nhảy đến bên cạnh Trần Thiên Uyển, tay hóa thành trảo, ở năm đầu ngón tay, mỗi ngón đều mang thanh sắc hướng thẳng tới đầu của ả. Trần Thiên Uyển phản ứng cũng không chậm, lập tức lùi lại, đồng thời dùng huyễn lực tạo thành một phòng hộ tráo hồng sắc xung quanh mình. Nhưng khi chạm phải trảo thủ của Trần Phong lập tức kêu lên xèo xèo, dường như không chống đỡ được vài khắc. Khi trảo thủ sắp xuyên qua được phòng hộ tráo, một luồng kiếm khí sắc bén lập tức phóng tới tay của Trần Phong làm lão phải từ bỏ ý đồ, lập tức lùi lại vài bước.
- Không sao chứ. Bạch Phàm hỏi.
- May mắn là huynh ứng cứu kịp, nếu không có lẽ là ta đã chết rồi. Trần Thiên Tuyết nói.
- Hừ, xem ra lão yêu này cũng không chỉ có hư danh, cẩn thận một chút, Mộc Thanh cháy đã làm cho lão bị yếu đi nhiều rồi, vả lại cũng còn hậu chiêu, không cần liều mạng. Bạch Phàm nói nhỏ.
- Hừ, ta còn tưởng có bản lĩnh gì ghê gớm, hóa ra chỉ là như vậy. Hai ngươi tốt nhất nên chịu chết đi. Giọng nói của Trần Phong tỏ rõ sự khinh miệt.
- Lại đến. Bạch Phàm hét lớn.
Dứt lời, tâm niệm vừa động, truyền huyễn lực vào lưỡi kiếm, kiếm vừa động, gió xung quanh cũng tạo thành từng đoạn phong nhận chém đến Trần Phong.
- Hừ chỉ là trò trẻ con.
Trần Phong tâm vừa động, cả người như được bao bọc bởi thanh sắc, dù bất kể phong nhận kia có sắc bén cỡ nào, khi chạm vào người lão cũng hóa thành hư vô. Trần Phong cứ thế lao thẳng tới chỗ Bạch Phàm, muốn một kích tất sát, nhưng một lần nữa lại gặp một kích toàn lực, buộc phải lui về, chỉ khác ở chỗ lần này người ra tay là Trần Thiên Tuyết.
Cứ như vậy, Trần Phong có tu vi cao hơn, có thể dễ dàng hóa giải các chiêu thức của đôi nam nữ, nhưng cũng khó có thể tấn công vì đối thủ phối hợp rất ăn ý.
Nhưng dù có phối hợp ăn ý tới đâu cũng không thể bù đắp được tu vi và kinh nghiệm. Lúc này đây, đôi nam nữ kia mỗi người đã chịu hai quyền của Trần Phong, tuy là đã hợp sức cùng đón đỡ, nhưng cũng bị thương không nhẹ. Trần Phong nhìn thấu điểm ấy, lập tức sử dụng Tam Mộc Quyền(1).
Quyền thứ nhất phá vỡ phòng hộ của đối phương, quyền thứ hai đánh cho cả hai hộc máu, nhưng khi chuẩn bị ra quyền thứ ba thì biến cố xảy ra.
Một cơn đau như cào xé tâm can truyền đến trong người Trần Phong, huyễn lực không còn nghe theo sai khiến, thậm chí còn có xu hướng cắn trả.
Thấy tình cảnh như vậy, Trần Phong lập tức đánh ra một luồng huyễn lực tới Mộc Thanh, ý đồ dập tắt ngọn lửa. Nhưng luồng huyễn lực này mới đi được nửa đường thì đã bị một luồng kiếm khí đánh tan.
- Hừ, Bạch động chủ, ta nhớ là không có mời ngươi đến Mê Hồn Sâm Lâm của ta làm khách. Ngươi đã không mời mà tới, lại còn phá hỏng chuyện của ta, rốt cuộc ngươi có mưu đồ gì. Trần Phong mắt lóe lên hai luồng hàn quang, ngẩng đầu lên nhìn vào hai nhân ảnh vừa xuất hiện, nói.
Lúc này, bên cạnh Mộc Thanh đang có một đôi nam nữ, nam mặc một bộ lam y, khuôn mặt mang dáng vẻ thư sinh, tay cầm một thanh kiếm dài hơi cong về phía trên. Nữ thì mặc một bộ hồng y, khí chất có chút mộng mị. Hai người này rõ ràng là động chủ Toàn Phong Động và tông chủ Hoa Thiên Tông, Bạch Phàm và Trần Thiên Uyển.
Nghe Trần Phong nói vậy, Bạch Phàm bước tới một bước nói:
- Phiên chủ nói quá lời, tại hạ nào dám có mưu đồ gì. Chẳng qua tại hạ có việc thỉnh cầu, mong Phiên chủ đáp ứng.
- Nói đi. Trần Phong mặt vẫn lạnh như băng, tiếp lời.
- Nghe đồn Mê Hồn Sâm Lâm có cất giữ Mộc Cổ phù trong Ngũ Đại Yêu phù, bởi vậy tại hạ tới đây thỉnh Phiên chủ cho mượn về xem thử ít hôm.
- Láo xược, ngươi nghĩ ta sẽ đáp ứng điều này sao? Mộc Cổ phù ở đây, nhưng hạng như ngươi còn chưa xứng để có được nó. Hừ, biết điều thì hãy dẫn môn đồ của ngươi về, chuyện hôm nay ta bỏ qua, coi như chưa từng xảy ra. Trần Phong cười lạnh nói.
Trần Thiên Uyển nãy giờ im lặng cuối cùng cũng lên tiếng:
- Trần Phong, yêu tộc các ngươi chiếm đất của nhân tộc, làm hại không biết bao nhiêu nhân mạng, sinh linh oán thán khắp nơi, hận không thể băm yêu tộc ngươi làm vạn mảnh. Nếu biết điều thì mau giao Mộc Cổ Phù ra, ta sẽ để ngươi được chết toàn mạng.
- Ha ha ha, thật hay cho câu để ta được chết toàn mạng. Để ta xem chỉ dựa vào hai tên huyễn tôn sơ kì như các ngươi làm sao có thể giết được ta.
Trần Phong ngửa đầu lên cười lớn, sau đó nhún mình một cái đã nhảy đến bên cạnh Trần Thiên Uyển, tay hóa thành trảo, ở năm đầu ngón tay, mỗi ngón đều mang thanh sắc hướng thẳng tới đầu của ả. Trần Thiên Uyển phản ứng cũng không chậm, lập tức lùi lại, đồng thời dùng huyễn lực tạo thành một phòng hộ tráo hồng sắc xung quanh mình. Nhưng khi chạm phải trảo thủ của Trần Phong lập tức kêu lên xèo xèo, dường như không chống đỡ được vài khắc. Khi trảo thủ sắp xuyên qua được phòng hộ tráo, một luồng kiếm khí sắc bén lập tức phóng tới tay của Trần Phong làm lão phải từ bỏ ý đồ, lập tức lùi lại vài bước.
- Không sao chứ. Bạch Phàm hỏi.
- May mắn là huynh ứng cứu kịp, nếu không có lẽ là ta đã chết rồi. Trần Thiên Tuyết nói.
- Hừ, xem ra lão yêu này cũng không chỉ có hư danh, cẩn thận một chút, Mộc Thanh cháy đã làm cho lão bị yếu đi nhiều rồi, vả lại cũng còn hậu chiêu, không cần liều mạng. Bạch Phàm nói nhỏ.
- Hừ, ta còn tưởng có bản lĩnh gì ghê gớm, hóa ra chỉ là như vậy. Hai ngươi tốt nhất nên chịu chết đi. Giọng nói của Trần Phong tỏ rõ sự khinh miệt.
- Lại đến. Bạch Phàm hét lớn.
Dứt lời, tâm niệm vừa động, truyền huyễn lực vào lưỡi kiếm, kiếm vừa động, gió xung quanh cũng tạo thành từng đoạn phong nhận chém đến Trần Phong.
- Hừ chỉ là trò trẻ con.
Trần Phong tâm vừa động, cả người như được bao bọc bởi thanh sắc, dù bất kể phong nhận kia có sắc bén cỡ nào, khi chạm vào người lão cũng hóa thành hư vô. Trần Phong cứ thế lao thẳng tới chỗ Bạch Phàm, muốn một kích tất sát, nhưng một lần nữa lại gặp một kích toàn lực, buộc phải lui về, chỉ khác ở chỗ lần này người ra tay là Trần Thiên Tuyết.
Cứ như vậy, Trần Phong có tu vi cao hơn, có thể dễ dàng hóa giải các chiêu thức của đôi nam nữ, nhưng cũng khó có thể tấn công vì đối thủ phối hợp rất ăn ý.
Nhưng dù có phối hợp ăn ý tới đâu cũng không thể bù đắp được tu vi và kinh nghiệm. Lúc này đây, đôi nam nữ kia mỗi người đã chịu hai quyền của Trần Phong, tuy là đã hợp sức cùng đón đỡ, nhưng cũng bị thương không nhẹ. Trần Phong nhìn thấu điểm ấy, lập tức sử dụng Tam Mộc Quyền(1).
Quyền thứ nhất phá vỡ phòng hộ của đối phương, quyền thứ hai đánh cho cả hai hộc máu, nhưng khi chuẩn bị ra quyền thứ ba thì biến cố xảy ra.
Một cơn đau như cào xé tâm can truyền đến trong người Trần Phong, huyễn lực không còn nghe theo sai khiến, thậm chí còn có xu hướng cắn trả.