Vô Tận Hỏa Vực

Chương 12 : Ngươi là ai?

Ngày đăng: 09:17 27/06/20

Trong căn phòng tối tăm, một hắc bào nhân đang ngồi trên chiếc ghế dựa, hai mắt khép hờ như đang ngủ, ngón tay gõ nhẹ vào thành ghế theo nhịp điệu nào đó. Chợt, hắc bào nhân từ từ mở đôi mắt đang khép hờ ra, hỏi với hư không trước mắt:
- Mọi chuyện thế nào rồi?
- Những tên mang mật hàm cầu cứu hầu như đã diệt sạch, chẳng qua còn Hồ Mị là bọn thuộc hạ không bắt được, hơn nữa còn bị chết mất vài chục người. Một âm thanh như từ trong hư không phát ra.
- Hồ Mị là một trong Tứ Đại Mê Hồn sứ giả, tất nhiên là không thể dễ dàng bắt được. Chẳng qua khi nàng truyền được mật hàm có lẽ mọi việc cũng đã xong xuôi. Hắc bào nhân cười nhạt.
- Vậy còn bên kia thì sao, sự việc tiến triển thế nào?
- Trần Phong không biết sử dụng bí thuật gì đã tăng được tổng hợp thực lực lên tới Yêu Thánh. Nếu cứ đánh như vậy, ước chừng không quá hai nén nhang ba tên kia sẽ bị diệt sát.
- Lão già kia cũng không hẳn là cây đèn cạn dầu. Xem ra ta phải đích thân đi giải quyết vụ này. Còn ngươi, lập tức đi báo cho các trưởng lão biết tình hình để dễ bề hoạt động.
Dứt lời, hắc bào nhân đứng dậy, hất vạt áo một cái đã biến mất khỏi gian phòng.
.......
Mê Hồn sâm lâm
Keng keng, rầm rầm
- Hự.
Tiếng kêu này phát ra từ người Bạch Phàm. Khi nãy, hắn đã bị Trần Phong đánh tới một trảo cực kì hung ác. Nếu khônh do hắn phản ứng nhanh nhạy, cộng thêm hai người Trần Thiên Tuyết và Lý Nam dùng sức san sẻ huyễn lực đánh tới, nếu không trảo vừa rồi đã đủ để giết hắn.
Tuy không giết được Bạch Phàm, nhưng cũng đã hất hắn văng xa vài chục trượng, tạo thành một cái hố bên sườn núi, nội thương khá nghiêm trọng.
- Phu quân, không sao chứ?
Trần Thiên Tuyết đi tới đỡ Bạch Phàm dậy, cho hắn ăn hai viên Hồi Nguyên Đan, lo lắng hỏi.
- Ta bị thương khá nặng. Thật không ngờ lão hồ ly này dấu diếm nhiều như vậy, xem ra nếu đại nhân không ứng cứu, chúng ta đành phải chôm xác ở đây. Bạch Phàm có chút suy yếu trả lời.
Trong khi Bạch Phàm đang cố hấp thu dược lực của Hồi Nguyên Đan nhằm giảm bớt nội thương trong người, thì bên này, Lý Nam cũng vừa bị Trần Phong đáng bay ra xa. Trên bầu trời, Trần Phong trong hình dạng bản thể đang ngạo nghễ đứng rất vững chắc, y như trên đất liền, đôi mắt sắc bén nhìn xuống đám người Bạch Phàm. Miệng lão khẽ nói:
- Kết thúc rồi.
Sau đó, đuôi của lão như một chiếc búa tạ mang theo huyễn lực, đập về phía bọn Bạch Phàm. Nhưng khi chỉ có cách vài trượng, chợt một cự chưởng màu đen xuất hiện từ hư không bay tới trực diện đối kháng với cái đuôi đang đánh xuống kia. Kết quả là chiếc đuôi bị đánh ngược trở về, mà cự chưởng cũng bị tan thành từng mảnh.
Lúc cự chưởng xuất hiện, Trần Phong đã có chút kinh ngạc, nhưng khi cự chưởng đón đỡ được đòn đuôi mang theo một phần năm lực lượng của lão lại làm cho lão trở nên nghiêm túc hơn. Trần Phong nhìn về một phương vị, nói:
- Không biết vị bằng hữu nào đại giá quan lâm, hà cớ chi lại xen vào chuyện của Trần Phong ta?
- Ha ha, xen vào thì không giám, chẳng qua chúng hiện tại là thuộc hạ của ta, tất nhiên ta phải ứng cứu rồi. Hắc bào nhân cũng từ từ hiện ra từ trong lớp sương mù.
- Hừ, thì ra là ngươi đứng sau chuyện này? Ngươi có biết hậu quả của việc phá vỡ Minh ước Nhân Yêu là như thế nào không? Vả lại, ngươi nghĩ ngươi thật sự có thể lấy Mộc Cổ Phù bằng mấy tên nhãi nhép này sao? Trần Phong lạnh lùng nói.
- Có hay không cũng không phải do ngươi quyết định. Trần Phong, nếu là trước kia có lẽ ta không phải đối thủ của ngươi, nhưng hiện tại ngươi đã già, lại bị ép dùng bí thuật, nếu ngươi không chịu đưa, ta sẽ giết ngươi sau đó từ từ tìm. Hắc bào nhân lạnh nhạt nói, sau đó lập tức lao tới.
- Hừ
Trần Phong cũng không nhiều lời, lập tức phi thân về phía hắc bào nhân.
Trong trận chiến này, Trần Phong dựa vào hình thái Hồ Yêu của mình để tấn công cùng lúc liên tiếp bằng móng vuốt và đuôi, dùng tu vi cùng hình thể có lợi cho tấn công để áp chế đối phương. Còn hắc bào nhân thì dựa vào thân pháp kì dị cùng những chiêu thức nhanh gọn để vừa né tránh được sự tấn công của Trần Phong, vừa có thể phản kích.
Tuy trận chiến của hai người diễn ra ở trên không, nhưng cũng tạo ra rất nhiều dư chấn lọt ra ngoài, tấn công những mục tiêu xung quanh, đặc biệt là tấn công cả những người bên dưới. Những dư trấn này khiến bọn người Bạch Phàm đang bị thương nặng phải khổ sở dùng chút huyễn lực còn lại chống đỡ, thương thế vừa được cải thiện đôi chút đã lại như cũ. Còn bên kia, tuy Trần Anh tu vi thấp, nhưng Dạ Ảnh từ đầu đã không tham chiến nên cũng không quá khó khăn trong việc sử dụng huyễn lực bảo vệ cả hai người.
- Dạ thúc, phụ thân có phải đang thắng thế không?
Trần Anh muốn quan sát trận đấu, nhưng do tốc độ hai người đều quá nhanh, nên đành quay sang hỏi Dạ Ảnh
- Có vẻ như là ngang tay, nhưng có gì đó hơi kì lạ. Dạ Ảnh hơi nhíu trân mày trả lời.
" Có gì đó kì lạ" đây cũng là suy nghĩ trong đầu Trần Anh lúc này. Cứ mỗi lần lão đánh ra một quyền, dường như mười phần lực lượng chi còn sáu, bảy phần, mà hình như còn càng ngày càng yếu.Bỗng nhiên, lão nghĩ về một loại chủng tộc, không, nói đúng hơn là một số đặc biệt trong tộc đó. Chẳng lẽ...
Khi hắc bào nhân tung một quyền tiếp đến, Trần Phong không né tránh nữa mà lần này lại lựa chọn cứng đối cứng, khi cả hai đều bị phản lực đẩy ra sau, Trần Phong kinh ngạc đến trợn mắt, hét lên:
- Hắc Ám chi lực! Không thể nào! Ngươi là ai?