Vô Tận Hỏa Vực
Chương 54 : Nhược Thiên (2)
Ngày đăng: 09:18 27/06/20
Nhược Thiên lúc này tạm dừng một chút nhìn về phía Tuyết Hải. Thấy Tuyết Hải vẫn đứng im, bộ dáng không nhúng tay, lúc này mới quay trở lại nhìn về phía Trần Anh đang thần trí mơ hồ:
- Tiểu đệ đệ, năm nay bao nhiêu tuổi rồi.
- Mười bảy
- Ở đây làm gì?
- Tìm kiếm lối thoát đi khỏi Hắc Nhai.
- Sư phụ là ai?
Đến câu hỏi này, chợt cả người Trần Anh rung lên bần bật, dường như đang kháng cự lại chú thuật của Nhược Thiên khiến ả có chút hơi ngạc nhiên, “ A” một tiếng kiều mị, lập tức nụ cười trên môi càng trở nên rạng rỡ, tay trái nhẹ nhàng bắt một pháp quyết đơn giản, xạ hương trên người liền nồng thêm vài lần, hướng thẳng đến quanh người Trần Anh mà phóng tới.
Trần Anh lúc này quả thực đang đấu tranh rất gian khổ. Vừa mới tìm lại được một tia thanh tỉnh trong người, liền phải hứng chịu sự tấn công mãnh liệt của mùi hương kia, nhất thời có cảm giác như mọi cố gắng để thoát ra dường như sắp đến bờ vực sụp đổ. Lúc này, trong mạch máu Trần Anh lại hiện lên cảm giác ấm áp quen thuộc, từng sợi máu chuyển sang màu hồng phấn. Thứ này vừa xuất hiện liền làm cho ý thức sắp sụp đổ của Trần Anh như trời hạn gặp mưa rào, lập tức khiến Trần Anh thanh tỉnh trở lại, loại bỏ hết tất cả những tia huyễn hoặc bạo phá trong đầu.
Vừa thanh tỉnh trở lại, nhớ tới những điều mình vừa mới vô thức nói ra khi nãy, Trần Anh liền có cảm giác toát mồ hôi hột. May mắn Nhược Thủy hỏi về danh tính sư phụ - điều cấm kị của Trần Anh khiến hắn kháng cự trở lại, may mắn có lực lượng kì dị không biết tên đã cứu Trần Anh vài lần kia thì chỉ sợ bây giờ Trần Anh đã trở thành khôi lỗi cho người ta rồi.
Nhược Thủy ở bên kia cũng tỏ vẻ không thể tin nổi, vẻ mị hoặc trên mặt đã sớm biến mất, hương thơm trên người cũng đã được thu lại trong phạm vi nhất định vòng quanh cơ thể.
“ Ngươi thất bại rồi” Tuyết Hải vốn im lặng nãy giờ lúc này nhàn nhạt nói một câu.
“ Đúng, ta thất bại rồi” Nhược Thiên dù sao cũng là người có lịch duyệt, sau vài giây liền thu lại bộ mặt thất thố của mình, vẻ kiều mị trên khuôn mặt trở lại như cũ, dường như đây là bộ mặt thường trực do nàng ta sử dụng thì phải.
Thấy Tuyết Hải đang nhìn mình, Nhược Thiên mỉm cười một chút, nói khẽ:
- Tuyết Hải tôn giả yên tâm, lời nô gia nói năm đó vẫn còn hiệu lực, chuyện này, nô gia sẽ không nhúng tay vào nữa.
Nói xong, lại quay sang nhìn Trần Anh đang mang bộ mặt nghiêm trang bên cạnh Tuyết Hải, nháy nháy mắt:
- Tiểu đệ đệ thật là đặc biệt lắm, tên là Trần Anh phải không? Có muốn bái ta làm sư phụ nữa không, ta không như những lão già kia dạy dỗ khô khan mà còn có có thể dùng những thứ chân thực nhất dạy cho đệ nha. Không những vậy còn có thể dạy thêm cho đệ biết nhưu thế nào là tiêu hồn a.
Trần Anh vừa có trải nghiệm ban nãy, nào dám có ý định đầu nhập làm môn hạ cảu Nhược Thiên chứ, không cần suy nghĩ nhiều liền lắc đầu nguầy nguậy tỏ ý không muốn, trên mặt còn chút sợ hãi.
Nhược Thiên thấy hắn như vậy không hiểu sao lại có chút cảm giác đáng yêu, không biết trong đầu nghĩ gì trong tay liền xuất hiện một viên ngọc nhỏ, trôi nổi trển không trung về phía Trần Anh:
- Tiểu đệ đệ cứ suy nghĩ cho kĩ đi, nếu sau này có đổi ý liền tới dãy Trường Toản, bóp nát viên ngọc này, ta lập tức sẽ xuất hiện a… ây, yên tâm trong đấy không có cấm chú gì đâu.
Vừa nói, Nhược Thiên vừa che miệng cười, cặp song phong trước ngực cũng theo đó mà rung rinh như muốn khảo niệm sức chịu đựng của Trần Anh.
Trần Anh cũng không chịu nổi loại áp lực này, cũng không nhận viên ngọc kia ngay mà chuyển ánh mắt sang Tuyết Hải, đến khi Tuyết Hải gật đầu xác nhận mới do dự một chút rồi thu lấy.
Nhược Thiên nhìn Trần Anh bắt lấy viên ngọc mới quay đầu lại, đi ra phía cửa vào.
Tuyết Hải nhìn Nhược Thiên sắp ly khai, suy nghĩ một chút rồi mở miệng hỏi:
- Thăng Hoa tông kia… trước đây hai trăm năm bị tiêu diệt hoàn toàn bởi một người, người đó là ngươi phải không?
Nhược Thiên đang bước đều ra cửa , nghe thấy câu hỏi của Tuyết Hải liền hơi dừng lại một chút, bất quá cũng không có trả lời, thậm chí cả quay đầu lại cũng không biến mất ở cửa ra.
Trần Anh thấy Nhược Thủy đã đi mất, lúc này mới quay sang Tuyết Hải, tò mò hỏi:
- Tiền bối, nếu như người nói Thăng Hoa tông kia đáng ra phải rất mạnh mẽ mới phải, lại có thể toàn tông bị diệt trong tay nữ tử kia sao, còn nữa, không phải nàng cũng là người của Thăng Hoa tông, như vậy cũng thật vô lý.
Tuyết Hải lúc này cũng lắc đầu, suy nghĩ một chút rồi chậm rãi nói:
- Trước đây khi Thăng Hoa tông bị diệt bởi một người, khi đó đã làm cho đại lục chấn động không nhỏ. Tuy nói Thăng Hoa tông có công pháp thái dương bổ âm, nhưng không thể không nói nữ tu của tông phái này người nào cũng mang mị cách hơn người, thân hình trong lục tộc lại luôn đứng hàng nhất lưu. Thái dương bổ ấm này cũng không phải lúc nào cũng được sử dụng, như một số nữ tu được mang đi gả cho các thế lực lớn khác chẳng hạn, những người này đều được Thăng Hoa tông dự trù tương lai từ bé, sẽ không được học công pháp thái dương bổ âm kia, mục đích là để tạo quan hệ tốt với các phái. Dần dà, Thăng Hoa tông đã từ một môn phái trung tầng dựa vào những đệ tử được gả đi này mà leo lên tới cao tầng của đại lục. Tuy nói về lực lượng tiềm tàng cũng như căn cơ không bằng những gia tộc hay tông phái cao tầng đích thực, nhưng về quan hệ xem ra lại là hàng nhất lưu, thế lực quả nhiên không kém. Nhược Thủy cũng là một nữ đệ tử không tu công pháp thái dương bổ âm, dự trù là gả sang một ẩn môn tên Thanh Vân ở dãy Trường Toản, nhưng hôn sự này còn chưa bắt đầu, Thăng Hoa tông bỗng nhiên toàn tông bị diệt trong một ngày bởi một người. Đang lúc mọi người đang không rõ người kia là ai thì Thanh Vân môn cũng bị người ta diệt sạch trong một đêm. Hai sự kiện liên tiếp này làm người ta liên tưởng đến vị Nhược Thủy này, nghi ngờ nàng là người diệt sát liên tục Thăng Hoa và Thanh Vân, bất quá do không có chứng cứ cụ thể, việc này lại quá mức li kì, liền không ai có xác nhận cụ thể. Nhưng theo thái độ hôm nay của nàng ta, xem ra việc đó quả thật là do nàng ta làm rồi.
Trần Anh nghe Tuyết Hải nói xong, nhớ tới bộ dạng nói cười yểu điệu của Nhược Thủy liền hít vào một ngụm lãnh khí,một nữ tử như vậy lại có thể tàn nhẫn máu lạnh như vậy sao? Trần Anh tự vấn trong lòng, nếu như là mình thì chỉ sợ không có đảm lược mà nghĩ tới chứ đừng nói về thực sự làm ra chuyện như vậy. Chỉ riêng việc lần trước thôi đã làm hắn ám ảnh đến giờ, nếu thực sự trong trạng thái điên cuồng mà làm vậy, chỉ sợ sớm sẽ hóa điên.
Nhược Thiên đi tới cửa ra, cũng chính là lối vào của bọn Trần Anh lúc trước - hồ ở giữa rừng Phệ Yêu.
Ngay khi vừa lên bờ( khoảng đất còn lại trong gần hồ) liền lập tức có hai nữ tử tiến tới bên cạnh, vừa định nói gì liền bị Nhược Thiên ra dấu, lập tức im lặng.
Xung quanh Nhược Thiên lúc này trừ hai nữ tử ra thì còn ba nam tử đang đứng. Năm nam tử này đều mặc một bộ trường bào màu xám, sau lưng có hình hai con huyễn thú kì dị, một con đuôi cáo đầu sư tử, một con đầu cá xấu cánh đại bàng, hai con huyễn thú kì dị này quấn lấy nhau tạo thành một thể thống nhất dị dạng khác thường, trên vai phải còn có một chữ Điện màu vàng kim như ẩn như hiện. Dễ ràng có thể đoán được ba người này là cùng một thế lực, mà thế lực này xem ra cũng không yếu.
Không thèm để ý đến ánh mắt dò hỏi của ba nam tử xem lẫn sự mê muội kia, Nhược Thiên phất tay một cái tạo ra một lớp màng mỏng bao bọc nàng cùng hai nữ tử bện cạnh lại khiến người bên ngoài không thể nhìn hay nghe được gì, sau đó mới bỏ đi bộ mặt lạnh lùng của mình, mỉm cười nhìn hai nữ tử:
- Có thể nói được rồi.
Nữ tử bên trái lúc này mới lên tiếng:
- Đại tỷ tại sao tỉ lại đi lâu như vậy, không phải chỉ dò xét bẫy rập thôi sao, nếu không phải tin tưởng vào tỉ, chỉ sợ bọn muội đã nghĩ tỉ có việc gì rồi.
Nữ tử bên phải cũng hùa theo:
- Phải đấy đại tỉ, nhị tỉ vốn còn muốn vào xem tỉ có việc gì không đấy, nếu không phải muội ngăn lại nói không chừng đã vào từ lâu rồi.
Nhược Thiên cũng không trả lời ngay mà nhìn vào hai nữ tử trước mặt, hỏi:
- Ngọc Lan, Phong Lan, các muội thấy ta như thế nào?
Thấy đại tỷ tự nhiên hỏi như vậy, hai nữ tử cảm giác có chút gì đó là lạ, bất quá cũng không suy nghĩ nhiều mà cùng đưa ra đáp án một lúc:
- Hoa nhường nguyệt thẹn.
- Khuynh quốc khuynh thành.
Tuy hai đáp án này không giống nhau hoàn toàn, nhưng đại ý về việc nhận xét về sắc đẹp vủa Nhược Thiên của hai nữ tử này đều như nhau cả.
- Vậy nếu ta dùng thêm chú pháp độc môn của Thăng Hoa tông thì sao.
Ngọc Lan, Phong Lan cùng nhìn nhau một chút, sau đó Phong Lan trả lời:
- Sắc đẹp của đại tỷ nếu kết hợp cùng chú pháp Thăng Hoa tông, nếu vận dụng đến mức tận cùng có thể đảm bảo nếu cường giả tôn cấp không có bí pháp thanh tâm liền trúng chắc chắn trúng phải, còn dưới tôn cấp, căn bản không có sức kháng cự.
Ngọc Lan nghe Phong Lan nói xong liền gật đầu lia lịa tỏ vẻ đồng ý, tò mò hỏi:
- Đại tỷ, sao người tự nhiên lại hỏi về vấn đề này vậy? Có chuyện gì sao?
Nhược Thiên nghe thấy hai vị muội muội nói mình như vậy trong đầu liền hiện lên hình ảnh Trần Anh, tâm chí phẳng lặng có chút dao động nhẹ nhàng, xem ra, cuộc sống sau này sẽ bớt nhàm chán đây.
Nhược Thiên cũng không trả lời câu hỏi của Ngọc Lan nữa mà chỉ mỉm cười, sau đó nói lại việc mình xuống dưới như thế nào, bất quá, thủy chung liền không có một chữ nhắc tới Trần Anh, chỉ nói rằng lần này dừng lại ở đây, không tiếp tục hợp tác thêm với ba người kia nữa. Ngọc Lan và Phong Lan tuy thấy có chút kì lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ hơi chút chần chờ hỏi:
- Đại tỉ, nếu chúng ta đi thì Tuyết Hải tôn giả kia khả năng cao sẽ thoát được ra ngoài. Bây giờ hắn biết được tỉ là người diệt Thăng Hoa và Thanh Vân, nhỡ tung tin ra ngoài.....
Nhược Thiên hiểu được sự lo lắng của Phong Lan, khẽ nói:
- Yên tâm đi, chưa nói có ai tin lời Tuyết Hải không, chỉ cần lúc này thoát ra ngoài, hắn liền phải chịu sự truy đuổi gắt gao, ốc còn không mang nổi mình ốc, làm sao còn có thời gian dèm pha. Mà dù hắn dám nói, lại có người dám tin thì sao..
"Hừ, ta cũng không ngại làm thêm một cái Thanh Vân môn đâu" Nhược Thủy nói đến đây, trên mặt liền hiện lên sự tự tin, kiêu ngạo mãnh liệt. Nếu như nói vẻ yểu điệu kiều mị lúc trước khiến cho người ta cảm thấy muốn kim ốc tàng kiều mà giữ làm của riêng cho mình, thì sự kiêu ngạo tới tận xương tủy này, phong thái tự tin này lại có một tư vi khác, khiến cho người ta muốn khoe khoang một phen cho cả thế giới về nữ nhân của mình.
Thu hồi lớp màng mỏng bao bọc xung quanh ba người, Nhược Thiên khuôn mặt bình thản hướng ba nam nhân đang nhìn chăm chú vào mình, ném tới một viên đan dược màu đỏ, nói:
- Trước kia khi hợp tác đã có nói qua, ta giúp các ngươi phá trận Hồi Ức Quyến Cố và hợp lực đánh chết Tuyết Hải. Để trả công cho hai việc này, các ngươi đưa tới cho ta hai viên Quy Nguyên đan, hiện tại Hồi Ức Quyến Cố đã không còn, vậy ta lấy một viên, viên còn lại trả cho các ngươi, chúng ta kết thúc giao dịch ở đây.
Tên nam tử đứng đầu vừa bắt viên Quy Nguyên đan, đang dùng ánh mắt mê đắm nhìn về phía Nhược Thiên nghe thấy câu này liền có chút ngỡ ngàng, sau đó vội vã nói:
- Không được, chúng ta đã thỏa thuận từ ban đầu rồi, các ngươi làm như vậy là tự ý hủy bỏ giao dịch. Đừng quên chuyện này là do Nhạc Lương tôn giả cùng các ngươi đàm phán đấy.
Thấy mình mang cả Nhạc Lương tôn giả ra để hù dọa mà Nhược Thiên vẫn chẳng hề quan tâm, sắc mặt nam tử này liền trở nên tái mét. Tên này là Nhạc Thế, cháu ruột của Nhạc Lương. Vì Nhạc Lương không có con lại chỉ có một vị muội muội nên sớm đã coi Nhạc Thế như con ruột mà đối đãi, ngày thường yêu chiều hết mực, dung túng cho hắn làm đièu ác. Đến nay không biết đã có bao nhiêu nữ tử ở vùng Tiên Lạp bị hắn hại rồi, chẳng qua sau lưng hắn có người cậu này, nên đến hiện tại vẫn chưa phải chịu khổ.
Lần này hắn tham gia chẳng qua cũng vì thấy có Nhược Thiên tham dự mà thôi. Theo hắn thấy Nhược Thiên này cũng chẳng có hậu trường gì lớn cả, liền muốn sau khi xong việc liền tạo áp lực cho cậu hắn giúp hắn hái được bông hoa này, nhưng từ đầu đến cuối, tên này trong đầu cũng chỉ có chút suy nghĩ như vậy. Nếu hắn chịu suy nghĩ một chút, sao không nghĩ tại sao lần này cậu hắn phải đích thân ra đàm phán, lại trả cái giá đắt là hai viên Quy Nguyên đan đây.
Nhìn đồn bộ Nhược Thủy đang đối diện với cặp mắt mình, Lương Thế rốt cục không giả bộ nữa mà dùng ánh mắt dâm dục chiếu thẳng xuống, trong đầu suy nghĩ những thứ chẳng hay ho gì.
Nhược Thiên dường như cũng cảm nhận được điều này, trên mặt nở một nụ cười lạnh, đánh xuống một đạo pháp ấn, một luồng hương khí hòa vào trong gió bất chi bất giác chui vào mũi Lương Thế. Xong xuôi liền cùng hai vị muội muội biến mất khỏi Hắc Nhai.
- Tiểu đệ đệ, năm nay bao nhiêu tuổi rồi.
- Mười bảy
- Ở đây làm gì?
- Tìm kiếm lối thoát đi khỏi Hắc Nhai.
- Sư phụ là ai?
Đến câu hỏi này, chợt cả người Trần Anh rung lên bần bật, dường như đang kháng cự lại chú thuật của Nhược Thiên khiến ả có chút hơi ngạc nhiên, “ A” một tiếng kiều mị, lập tức nụ cười trên môi càng trở nên rạng rỡ, tay trái nhẹ nhàng bắt một pháp quyết đơn giản, xạ hương trên người liền nồng thêm vài lần, hướng thẳng đến quanh người Trần Anh mà phóng tới.
Trần Anh lúc này quả thực đang đấu tranh rất gian khổ. Vừa mới tìm lại được một tia thanh tỉnh trong người, liền phải hứng chịu sự tấn công mãnh liệt của mùi hương kia, nhất thời có cảm giác như mọi cố gắng để thoát ra dường như sắp đến bờ vực sụp đổ. Lúc này, trong mạch máu Trần Anh lại hiện lên cảm giác ấm áp quen thuộc, từng sợi máu chuyển sang màu hồng phấn. Thứ này vừa xuất hiện liền làm cho ý thức sắp sụp đổ của Trần Anh như trời hạn gặp mưa rào, lập tức khiến Trần Anh thanh tỉnh trở lại, loại bỏ hết tất cả những tia huyễn hoặc bạo phá trong đầu.
Vừa thanh tỉnh trở lại, nhớ tới những điều mình vừa mới vô thức nói ra khi nãy, Trần Anh liền có cảm giác toát mồ hôi hột. May mắn Nhược Thủy hỏi về danh tính sư phụ - điều cấm kị của Trần Anh khiến hắn kháng cự trở lại, may mắn có lực lượng kì dị không biết tên đã cứu Trần Anh vài lần kia thì chỉ sợ bây giờ Trần Anh đã trở thành khôi lỗi cho người ta rồi.
Nhược Thủy ở bên kia cũng tỏ vẻ không thể tin nổi, vẻ mị hoặc trên mặt đã sớm biến mất, hương thơm trên người cũng đã được thu lại trong phạm vi nhất định vòng quanh cơ thể.
“ Ngươi thất bại rồi” Tuyết Hải vốn im lặng nãy giờ lúc này nhàn nhạt nói một câu.
“ Đúng, ta thất bại rồi” Nhược Thiên dù sao cũng là người có lịch duyệt, sau vài giây liền thu lại bộ mặt thất thố của mình, vẻ kiều mị trên khuôn mặt trở lại như cũ, dường như đây là bộ mặt thường trực do nàng ta sử dụng thì phải.
Thấy Tuyết Hải đang nhìn mình, Nhược Thiên mỉm cười một chút, nói khẽ:
- Tuyết Hải tôn giả yên tâm, lời nô gia nói năm đó vẫn còn hiệu lực, chuyện này, nô gia sẽ không nhúng tay vào nữa.
Nói xong, lại quay sang nhìn Trần Anh đang mang bộ mặt nghiêm trang bên cạnh Tuyết Hải, nháy nháy mắt:
- Tiểu đệ đệ thật là đặc biệt lắm, tên là Trần Anh phải không? Có muốn bái ta làm sư phụ nữa không, ta không như những lão già kia dạy dỗ khô khan mà còn có có thể dùng những thứ chân thực nhất dạy cho đệ nha. Không những vậy còn có thể dạy thêm cho đệ biết nhưu thế nào là tiêu hồn a.
Trần Anh vừa có trải nghiệm ban nãy, nào dám có ý định đầu nhập làm môn hạ cảu Nhược Thiên chứ, không cần suy nghĩ nhiều liền lắc đầu nguầy nguậy tỏ ý không muốn, trên mặt còn chút sợ hãi.
Nhược Thiên thấy hắn như vậy không hiểu sao lại có chút cảm giác đáng yêu, không biết trong đầu nghĩ gì trong tay liền xuất hiện một viên ngọc nhỏ, trôi nổi trển không trung về phía Trần Anh:
- Tiểu đệ đệ cứ suy nghĩ cho kĩ đi, nếu sau này có đổi ý liền tới dãy Trường Toản, bóp nát viên ngọc này, ta lập tức sẽ xuất hiện a… ây, yên tâm trong đấy không có cấm chú gì đâu.
Vừa nói, Nhược Thiên vừa che miệng cười, cặp song phong trước ngực cũng theo đó mà rung rinh như muốn khảo niệm sức chịu đựng của Trần Anh.
Trần Anh cũng không chịu nổi loại áp lực này, cũng không nhận viên ngọc kia ngay mà chuyển ánh mắt sang Tuyết Hải, đến khi Tuyết Hải gật đầu xác nhận mới do dự một chút rồi thu lấy.
Nhược Thiên nhìn Trần Anh bắt lấy viên ngọc mới quay đầu lại, đi ra phía cửa vào.
Tuyết Hải nhìn Nhược Thiên sắp ly khai, suy nghĩ một chút rồi mở miệng hỏi:
- Thăng Hoa tông kia… trước đây hai trăm năm bị tiêu diệt hoàn toàn bởi một người, người đó là ngươi phải không?
Nhược Thiên đang bước đều ra cửa , nghe thấy câu hỏi của Tuyết Hải liền hơi dừng lại một chút, bất quá cũng không có trả lời, thậm chí cả quay đầu lại cũng không biến mất ở cửa ra.
Trần Anh thấy Nhược Thủy đã đi mất, lúc này mới quay sang Tuyết Hải, tò mò hỏi:
- Tiền bối, nếu như người nói Thăng Hoa tông kia đáng ra phải rất mạnh mẽ mới phải, lại có thể toàn tông bị diệt trong tay nữ tử kia sao, còn nữa, không phải nàng cũng là người của Thăng Hoa tông, như vậy cũng thật vô lý.
Tuyết Hải lúc này cũng lắc đầu, suy nghĩ một chút rồi chậm rãi nói:
- Trước đây khi Thăng Hoa tông bị diệt bởi một người, khi đó đã làm cho đại lục chấn động không nhỏ. Tuy nói Thăng Hoa tông có công pháp thái dương bổ âm, nhưng không thể không nói nữ tu của tông phái này người nào cũng mang mị cách hơn người, thân hình trong lục tộc lại luôn đứng hàng nhất lưu. Thái dương bổ ấm này cũng không phải lúc nào cũng được sử dụng, như một số nữ tu được mang đi gả cho các thế lực lớn khác chẳng hạn, những người này đều được Thăng Hoa tông dự trù tương lai từ bé, sẽ không được học công pháp thái dương bổ âm kia, mục đích là để tạo quan hệ tốt với các phái. Dần dà, Thăng Hoa tông đã từ một môn phái trung tầng dựa vào những đệ tử được gả đi này mà leo lên tới cao tầng của đại lục. Tuy nói về lực lượng tiềm tàng cũng như căn cơ không bằng những gia tộc hay tông phái cao tầng đích thực, nhưng về quan hệ xem ra lại là hàng nhất lưu, thế lực quả nhiên không kém. Nhược Thủy cũng là một nữ đệ tử không tu công pháp thái dương bổ âm, dự trù là gả sang một ẩn môn tên Thanh Vân ở dãy Trường Toản, nhưng hôn sự này còn chưa bắt đầu, Thăng Hoa tông bỗng nhiên toàn tông bị diệt trong một ngày bởi một người. Đang lúc mọi người đang không rõ người kia là ai thì Thanh Vân môn cũng bị người ta diệt sạch trong một đêm. Hai sự kiện liên tiếp này làm người ta liên tưởng đến vị Nhược Thủy này, nghi ngờ nàng là người diệt sát liên tục Thăng Hoa và Thanh Vân, bất quá do không có chứng cứ cụ thể, việc này lại quá mức li kì, liền không ai có xác nhận cụ thể. Nhưng theo thái độ hôm nay của nàng ta, xem ra việc đó quả thật là do nàng ta làm rồi.
Trần Anh nghe Tuyết Hải nói xong, nhớ tới bộ dạng nói cười yểu điệu của Nhược Thủy liền hít vào một ngụm lãnh khí,một nữ tử như vậy lại có thể tàn nhẫn máu lạnh như vậy sao? Trần Anh tự vấn trong lòng, nếu như là mình thì chỉ sợ không có đảm lược mà nghĩ tới chứ đừng nói về thực sự làm ra chuyện như vậy. Chỉ riêng việc lần trước thôi đã làm hắn ám ảnh đến giờ, nếu thực sự trong trạng thái điên cuồng mà làm vậy, chỉ sợ sớm sẽ hóa điên.
Nhược Thiên đi tới cửa ra, cũng chính là lối vào của bọn Trần Anh lúc trước - hồ ở giữa rừng Phệ Yêu.
Ngay khi vừa lên bờ( khoảng đất còn lại trong gần hồ) liền lập tức có hai nữ tử tiến tới bên cạnh, vừa định nói gì liền bị Nhược Thiên ra dấu, lập tức im lặng.
Xung quanh Nhược Thiên lúc này trừ hai nữ tử ra thì còn ba nam tử đang đứng. Năm nam tử này đều mặc một bộ trường bào màu xám, sau lưng có hình hai con huyễn thú kì dị, một con đuôi cáo đầu sư tử, một con đầu cá xấu cánh đại bàng, hai con huyễn thú kì dị này quấn lấy nhau tạo thành một thể thống nhất dị dạng khác thường, trên vai phải còn có một chữ Điện màu vàng kim như ẩn như hiện. Dễ ràng có thể đoán được ba người này là cùng một thế lực, mà thế lực này xem ra cũng không yếu.
Không thèm để ý đến ánh mắt dò hỏi của ba nam tử xem lẫn sự mê muội kia, Nhược Thiên phất tay một cái tạo ra một lớp màng mỏng bao bọc nàng cùng hai nữ tử bện cạnh lại khiến người bên ngoài không thể nhìn hay nghe được gì, sau đó mới bỏ đi bộ mặt lạnh lùng của mình, mỉm cười nhìn hai nữ tử:
- Có thể nói được rồi.
Nữ tử bên trái lúc này mới lên tiếng:
- Đại tỷ tại sao tỉ lại đi lâu như vậy, không phải chỉ dò xét bẫy rập thôi sao, nếu không phải tin tưởng vào tỉ, chỉ sợ bọn muội đã nghĩ tỉ có việc gì rồi.
Nữ tử bên phải cũng hùa theo:
- Phải đấy đại tỉ, nhị tỉ vốn còn muốn vào xem tỉ có việc gì không đấy, nếu không phải muội ngăn lại nói không chừng đã vào từ lâu rồi.
Nhược Thiên cũng không trả lời ngay mà nhìn vào hai nữ tử trước mặt, hỏi:
- Ngọc Lan, Phong Lan, các muội thấy ta như thế nào?
Thấy đại tỷ tự nhiên hỏi như vậy, hai nữ tử cảm giác có chút gì đó là lạ, bất quá cũng không suy nghĩ nhiều mà cùng đưa ra đáp án một lúc:
- Hoa nhường nguyệt thẹn.
- Khuynh quốc khuynh thành.
Tuy hai đáp án này không giống nhau hoàn toàn, nhưng đại ý về việc nhận xét về sắc đẹp vủa Nhược Thiên của hai nữ tử này đều như nhau cả.
- Vậy nếu ta dùng thêm chú pháp độc môn của Thăng Hoa tông thì sao.
Ngọc Lan, Phong Lan cùng nhìn nhau một chút, sau đó Phong Lan trả lời:
- Sắc đẹp của đại tỷ nếu kết hợp cùng chú pháp Thăng Hoa tông, nếu vận dụng đến mức tận cùng có thể đảm bảo nếu cường giả tôn cấp không có bí pháp thanh tâm liền trúng chắc chắn trúng phải, còn dưới tôn cấp, căn bản không có sức kháng cự.
Ngọc Lan nghe Phong Lan nói xong liền gật đầu lia lịa tỏ vẻ đồng ý, tò mò hỏi:
- Đại tỷ, sao người tự nhiên lại hỏi về vấn đề này vậy? Có chuyện gì sao?
Nhược Thiên nghe thấy hai vị muội muội nói mình như vậy trong đầu liền hiện lên hình ảnh Trần Anh, tâm chí phẳng lặng có chút dao động nhẹ nhàng, xem ra, cuộc sống sau này sẽ bớt nhàm chán đây.
Nhược Thiên cũng không trả lời câu hỏi của Ngọc Lan nữa mà chỉ mỉm cười, sau đó nói lại việc mình xuống dưới như thế nào, bất quá, thủy chung liền không có một chữ nhắc tới Trần Anh, chỉ nói rằng lần này dừng lại ở đây, không tiếp tục hợp tác thêm với ba người kia nữa. Ngọc Lan và Phong Lan tuy thấy có chút kì lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ hơi chút chần chờ hỏi:
- Đại tỉ, nếu chúng ta đi thì Tuyết Hải tôn giả kia khả năng cao sẽ thoát được ra ngoài. Bây giờ hắn biết được tỉ là người diệt Thăng Hoa và Thanh Vân, nhỡ tung tin ra ngoài.....
Nhược Thiên hiểu được sự lo lắng của Phong Lan, khẽ nói:
- Yên tâm đi, chưa nói có ai tin lời Tuyết Hải không, chỉ cần lúc này thoát ra ngoài, hắn liền phải chịu sự truy đuổi gắt gao, ốc còn không mang nổi mình ốc, làm sao còn có thời gian dèm pha. Mà dù hắn dám nói, lại có người dám tin thì sao..
"Hừ, ta cũng không ngại làm thêm một cái Thanh Vân môn đâu" Nhược Thủy nói đến đây, trên mặt liền hiện lên sự tự tin, kiêu ngạo mãnh liệt. Nếu như nói vẻ yểu điệu kiều mị lúc trước khiến cho người ta cảm thấy muốn kim ốc tàng kiều mà giữ làm của riêng cho mình, thì sự kiêu ngạo tới tận xương tủy này, phong thái tự tin này lại có một tư vi khác, khiến cho người ta muốn khoe khoang một phen cho cả thế giới về nữ nhân của mình.
Thu hồi lớp màng mỏng bao bọc xung quanh ba người, Nhược Thiên khuôn mặt bình thản hướng ba nam nhân đang nhìn chăm chú vào mình, ném tới một viên đan dược màu đỏ, nói:
- Trước kia khi hợp tác đã có nói qua, ta giúp các ngươi phá trận Hồi Ức Quyến Cố và hợp lực đánh chết Tuyết Hải. Để trả công cho hai việc này, các ngươi đưa tới cho ta hai viên Quy Nguyên đan, hiện tại Hồi Ức Quyến Cố đã không còn, vậy ta lấy một viên, viên còn lại trả cho các ngươi, chúng ta kết thúc giao dịch ở đây.
Tên nam tử đứng đầu vừa bắt viên Quy Nguyên đan, đang dùng ánh mắt mê đắm nhìn về phía Nhược Thiên nghe thấy câu này liền có chút ngỡ ngàng, sau đó vội vã nói:
- Không được, chúng ta đã thỏa thuận từ ban đầu rồi, các ngươi làm như vậy là tự ý hủy bỏ giao dịch. Đừng quên chuyện này là do Nhạc Lương tôn giả cùng các ngươi đàm phán đấy.
Thấy mình mang cả Nhạc Lương tôn giả ra để hù dọa mà Nhược Thiên vẫn chẳng hề quan tâm, sắc mặt nam tử này liền trở nên tái mét. Tên này là Nhạc Thế, cháu ruột của Nhạc Lương. Vì Nhạc Lương không có con lại chỉ có một vị muội muội nên sớm đã coi Nhạc Thế như con ruột mà đối đãi, ngày thường yêu chiều hết mực, dung túng cho hắn làm đièu ác. Đến nay không biết đã có bao nhiêu nữ tử ở vùng Tiên Lạp bị hắn hại rồi, chẳng qua sau lưng hắn có người cậu này, nên đến hiện tại vẫn chưa phải chịu khổ.
Lần này hắn tham gia chẳng qua cũng vì thấy có Nhược Thiên tham dự mà thôi. Theo hắn thấy Nhược Thiên này cũng chẳng có hậu trường gì lớn cả, liền muốn sau khi xong việc liền tạo áp lực cho cậu hắn giúp hắn hái được bông hoa này, nhưng từ đầu đến cuối, tên này trong đầu cũng chỉ có chút suy nghĩ như vậy. Nếu hắn chịu suy nghĩ một chút, sao không nghĩ tại sao lần này cậu hắn phải đích thân ra đàm phán, lại trả cái giá đắt là hai viên Quy Nguyên đan đây.
Nhìn đồn bộ Nhược Thủy đang đối diện với cặp mắt mình, Lương Thế rốt cục không giả bộ nữa mà dùng ánh mắt dâm dục chiếu thẳng xuống, trong đầu suy nghĩ những thứ chẳng hay ho gì.
Nhược Thiên dường như cũng cảm nhận được điều này, trên mặt nở một nụ cười lạnh, đánh xuống một đạo pháp ấn, một luồng hương khí hòa vào trong gió bất chi bất giác chui vào mũi Lương Thế. Xong xuôi liền cùng hai vị muội muội biến mất khỏi Hắc Nhai.