Vô Tận Hỏa Vực
Chương 56 : Hàn Bang âm độc?
Ngày đăng: 09:18 27/06/20
Lại một luồng kịch độc của Toản Hoàng bị bắn ngược trở lại khiến hắn vất vả chống đỡ khiến Toản Hoàng kêu khổ không thôi. Trước đây khi còn đọc lai độc vãng, Toản Hoàng đã từ một tên vô danh tiểu tốt, đã nổi lên nhờ giết chết bang chủ Thạch Thiên bang, một bang hội khá có danh tiếng ở Thiết Khí đế quốc, tuy nói thực lực tên này cũng khá bình thường, nhưng lại rất giỏi thu phục lòng người, bởi vậy mà nhân thủ bên người hắn đều có tu vi Huyễn sư nhị đoạn trở lên.
Toản Hoàng khi ấy vừa xuất hiện, chính là dùng một thân tu vi Huyễn sư nhất đoạn, xét về thực lực cũng chỉ thuộc dạng bình thường, nhưng bằng cách nào đó lại có thể độc hóa được võ kĩ của chính mình, bởi vậy mà đã tàn sát được tên bang chủ kia.
Một thành viên ở Vân Lam tông khi ấy là Trần Hữu Thích nhìn ra được tiềm lực của hắn nên đã thu nhận Toản Hoàng về dưới trướng mình. Sau này, Trần Hữu Thích chết bất đắc kì tử, Toản Hoàng lúc này đã có tiếng nói trong Vân Lam Tông nên được thay thế cho hắn.
Từ đó đến nay, bất kể những ai có dị nghị với Toản Hoàng, hay những người có hiềm khích gì với hắn đều bị chết một cách kì quặc, thậm chí là rất khó coi. Bên ngoài Vân Lam tông, người ta cũng đã từng suy đoán những cái chết này có liên quan tới Toản Hoàng, thậm chí ở trong chính Vân Lam tông cũng có lời ra tiếng vào, nhưng từ trước đến này Toản Hoàng lại chưa từng thừa nhận việc này, cao tầng Vân Lam tông thì lại hết sức bao che, cuối cùng vẫn không ai làm được gì. Sau này, những người bàn tán trong Vân Lan tông cũng lần lượt mắc tội gì đó, hoặc không được trọng dụng, hoặc bị chuyển sang chỗ khó khan, khiến tất cả chìm vào im lặng.
Có thể nói, hiện tại ở Vân Lam tông, dưới chức trưởng lão, Toản Hoàng đã một tay che trời. Nhưng tên này lại trung thành tuyệt đối với Vân Lam tông, nên dù biết vậy nhưng cao tầng Vân Lam tông vẫn làm ngơ, chỉ cần Toản Hoàng không làm ra sự việc gì lớn, chỉ cần hắn vẫn đáp ứng được yêu cầu của tông, những việc nhỏ nhặt cứ để cho hắn giải quyết.
Toản Hoàng từ đó ở Vân Lam tông cũng như là một quan lại địa phương vậy, tùy thời có thể đục nước béo cò, lấy được lợi ích. Hắn cũng được giao cho hẳn một khu vực để quản lí, ở khu vực này đều là người của hắn, thật chẳng khác gì thổ hoàng đế.
Nhưng là cũng chính vì vấn đề này mà Toản Hoàng sau này dần dần chuyển sang quản lí khu vực của mình hơn là đi làm các nhiệm vụ do tông giao tới. Bắt đầu có những người không tin tưởng về năng lực của hắn, bởi vậy mà lần đi này, Toản Hoàng đã tự đề cử mình với các trưởng lão trong tông. Đây chính là cơ hội của hắn, chỉ cần một lần này thôi, hình tượng của hắn trong ánh mắt mọi người trong tông sẽ lại trở nên sáng chói không thể lay chuyển, ít nhất đối với đám thủ hạ của hắn cũng là như vậy.
Nhưng khi thấy phần độc của mình bị bắn ngược trở lại, Toản Hoàng gương mặt liền trở nên khổ sở. Đã gọi là độc công thì phần mạnh nhất dĩ nhiên là phần độc trong đó. Độc này cực kì âm hiểm, chỉ cần đụng vào sẽ có thể nhanh chóng lan ra toàn thân, phong tỏa kinh mạch, hoặc ít nhất cũng làm huyễn lực bị tắc nghẽn. Nhưng là, hắn có thể luyện được độc công như vậy, nhưng không có nghĩa Toản Hoàng chịu được độc công do chính mình đánh ra, đã vậy còn thêm cả huyễn lực của Tuyết Hải bồi vào, khiến hắn liên tục lui bước.
Đã không dùng được độc, công phu của Toản Hoàng cũng chỉ thuộc dạng bình thường, lai phải bảo vệ Nhạc Thế bên này, tình thế đã vô cùng thảm thiết.
Nhảy lùi về một bước thật dài, Toản Hoàng lập tức dùng roi trên tay quấn người Nhạc Thế lại, kéo về phía mình, còn hắn lập tức bật tới, đỡ một chưởng chính diện của Tuyết Hải.
Bịch.
Một tiếng trầm muộn vàng lên, ngay sau đó là thân ảnh Toản Hoàng như diều đứt dây bay ngược về đằng sau. Hiển nhiên Tuyết Hải lần này đã thắng thế thật lớn.
Tuyết Hải từ đầu tới cuối không nói câu nào , sau khi đánh một chưởng này mới mở miệng:
- Bảy phần công lực.
Toản Hoàng vừa xoay người đứng dậy nghe được câu này mặt liền đỏ bừng, miệng phun ra một bãi máu.
Nhạc Thế hiển nhiên cũng rất kinh hãi, nhìn Tuyết Hải đang chậm rãi bước về phía mình, tay Nhạc Thế liền lục lọi trong ngực, sau vài giây liền rút ra được một tấm bùa màu vàng đất, trên hình in những kí hiệu cổ quái. Vừa cầm được tấm bùa này trong tay, Nhạc Thế liền trở nên vui mừng, nét sợ sệt trên gương mặt liền rút bớt đi một ít. Khi hắn đang định đọc gì đó, liền nghe thấy tiếng hét của Trần Anh.
“ Tiền bối, cẩn thận”
Cùng với tiếng thét , một bóng người từ trên cao như lưu tinh nhắm thẳng về phía Tuyết Hải mà phi xuống. Từ cả về tư thế, góc độ đều được tính toán rất kĩ lưỡng, vị trí lao tới lại vừa hay là điểm mù của Tuyết Hải, tuyệt đối là một kích trí mạng.
Trần Anh bên này cũng không chậm, khi vừa hét lên lên cũng liền phì thân tới chỗ người kia, dao găm hướng tới đao của hắn mà đón đỡ, nhất thời, khi hai binh khí chạm nhau, Trần Anh liền có cảm giác như thái sơn áp đỉnh trừ trên bàn tay truyền tới, lập tức cả người như một quả đạn pháo bắn ngược trở lại.
Sự việc chỉ diễn ra trong vài giây, nhưng bóng người kia biết thời cơ đã mất, liền không ham chiến nhảy về phía Nhạc Thế. Vừa rơi xuống đất liền cảm giác huyễn lực trong người có chút chao đảo, thanh đao trong tay thì đã tan thành mảnh vụn, nhìn về phía Tuyết Hải, trong con ngươi liên hiện lên vẻ kính sợ.
Người này rõ ràng là Hàn Bang, khi nãy sau khi xuống dưới hắn liền lựa chọn núp ở trên cao, dựa vào phương pháp ẩn nặc mà quan sát trận đấu bên dưới. Chính là hắn cũng không ngờ, một kích tuyệt mĩ do mình dày công bố trí lại bị một tiểu tử tu vi thấp kém phá giải. tuy chỉ là chống đỡ trong vài giây, nhưng lại khiến sự bất ngờ bị phá vỡ. Hàn Bang lúc này cũng khôn ngoan mà lựa chọn lui về phía Nhạc Thế. Nhưng Tuyết Hải cũng chỉ trong vài giây khi hắn lui về mà lăng không đánh ra liên tục năm chưởng, sau đó vẫn kịp lướt tới chống đỡ Trần Anh từ trên bị đánh xuống, khiến cho bảo đao của Hàn Bang vỡ vụn, chính hắn cũng vì ngạnh kháng hai chưởng cuối bằng tay không mà cũng bị thương.
Hàn Bang cũng không để ý đến thương thế, ngay lập tức hướng về Nhạc Thế hét lớn:
- Thiếu chủ, tuyệt đối không thể sử dụng đến thứ này.
Câu này của Hàn Bang do vội vã nên lẫn cả chút huyễn lực khiến Nhạc Thế lập tức im bặt, lá bùa đang sáng dần cũng tối trở lại. Nhìn lá bùa trên tay Nhạc Thế đã trở lại như cũ, Hàn Bang mới thở phào một hơi, đối với Nhạc Thế đang hơi ngơ ngác có chút bất đắc dĩ. Nhạc Thế dù sao cũng là cháu của tông chủ, trên đường từ Vân Lam tông tới đây đều tôn tên làm làm đầu, hiện tại lại dùng giọng ra lệnh như vậy, chỉ sợ tên Toản Hoàng kia sẽ nhân cơ hội dèm pha đi.
Thở dài một hơi, Hàn Bang liền chắp tay hướng về phía Nhạc Thế:
- Thiếu chủ, thứ lỗi cho vừa nãy thuộc hạ thất lễ, chẳng qua vừa rồi tình hình cấp bách, thuộc hạ mới phải mạo phạm.
Nhạc Thế nghe được lời này mới phục hồi lại tinh thần, bất quá lúc nãy Hàn Bang xuất hiện cũng coi như cứu hắn một mạng, liền cũng xuôi lại. Hàn Bang cũng chẳng quản Nhạc Thế có tha lỗi cho mình hay không liền nói tiếp:
- Thiếu chủ, vật này không thể sử dụng lung tung được, tông chủ đã từng nói rằng, một khi sử dụng liền hậu quả khôn lường, nếu chẳng may dẫn tới cường giả, đoạt bảo là chuyện nhỏ, nếu thiếu chủ có thương tổn gì thì thuộc hạ quả thực không cách nào gánh nổi.
Nói là chẳng may, nhưng Hàn Bang cũng biết rõ, làm gì có ai muốn tìm thêm cho mình một đại địch như Vân Lam tông chứ, chín phần là sẽ giết chết cả ba người họ để bịt đầu mối.
Nhạc Thế nghe vậy cũng gật gù, đang muốn thu lại thì lại thấy Toản Hoàng lúc này đã đứng dậy, nói lớn:
- Thiếu chủ, ngàn vạn lần không được nghe hắn nói, Hàn Bang rõ ràng là có mưu đồ riêng, muốn làm bẽ mặt người trước tông chủ.
- Nhưng Hàn Bang phân tích đều đúng với tình hình hiện tại của chúng ta, đâu có sai gì chứ.
- Thiếu chủ thử nghĩ mà xem, vừa nãy Tuyết Hải và Hàn Bang giao thủ trong tích tắc nhưng cũng đã đánh được bốn, năm chiêu, khi Hàn Bang đáp xuống trên mặt cũng không có dấu hiệu gì có vẻ là thụ thương cả, điều này cũng có thể nói là, Hàn Bang có thể đánh ngang tay với Tuyết Hải, hoặc có kém cũng không kém nhiều lắm, vả lại khi nãy chúng ta đã đánh với Tuyết Hải một thời gian, huyễn lwucj trong cơ thể hắn cũng không phải là vô cùng vô tận, chắc chắn cũng bị giảm đi khá nhiều, nếu hiện tại Hàn Bang cầm chân được Tuyết Hải, để chúng ta một trái một phải ba mặt giáp kích, nắm chắc có thể giết được Tuyết Hải. Vậy tại sao, ngay lúc này, Hàn Bang ngay lúc này lại muốn thiếu chủ rút lui đây.
Lời này của Toản Hoàng cố nhiên là thổi phồng lực chiến đấu của Hàn Bang lên rồi, bất cứ ai có đầu óc sáng suôt đều nhìn thấy việc này cả, nhưng là một tên như Nhạc Thế thì lại khác, tên này trước là con mắt hạn hẹp, sau là lại coi Toản Hoàng như tâm phúc, những lời này của Toản Hoàng liền tỏ ra khá hữu hiệu.
Hàn Bang nghe vậy vừa muốn mở miệng phản bác liền bị Nhạc Thế phất tay một cái, chặn lại:
- Toản Hoàng, theo ngươi vì sao Hàn Bang lại như vậy?
Toản Hoàng biết Nhạc Thế đã bắt đầu tin tưởng mình, liền tỏ vẻ thành khẩn:
- Thiếu chủ, Hàn Bang này rõ ràng là đang muốn trả thù người. Thiếu chủ cũng biết rồi, lần này nhiệm vụ tông chủ vốn dĩ là do hắn đảm nhiệm, nhưng sau khi có thiêu chủ đi cùng, Hàn Bang liền chỉ được làm phó soái, từ lúc này y đã có oán niệm trong lòng, từ đó liên tục phản đối thiếu chủ trên đường đi. Khi chúng ta đang đấu với Tuyết Hải nguy cơ trùng trùng, không ngờ Hàn Bang không xuống hỗ trợ mà rõ ràng lại nấp một chỗ chờ đợi thời cơ để tính toán co một chuỗi sự tình tiếp theo, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay hắn. Nếu khi nãy chúng ta áp đảo Tuyết Hải, Hàn Bang sẽ từ trên đó một kích áp xuống, diệt sát Tuyết Hải, sau khi về báo cáo tông chủ, cướp lấy đại công của thiếu chủ. Còn khi chúng ta bị Tuyết Hải áp đảo, y cũng lại một kích đâm xuống, giả vờ cứu trợ cho thiếu chủ, sau đó liền nhân lúc thiếu chủ cảm kích hắn, dùng âm công làm người nhất thời hỗn loạn, sau đó liền nghe theo kế của hắn mà rút lui, mà nếu như vậy mặt mũi thiếu chủ liền mất sạch, nhưng Hàn Bang dù nhiệm vụ này thất bại, nhưng lại có công cứu thiếu chủ, chỉ sợ không những không bị phạt, liền được tông chủ chú ý hơn một chút. Bởi vậy mới nói, bất kể là như thế nào, Hàn Bang cũng là người chiến thắng sau cùng a…
Hàn Bang nghe đến đây liền không nhẫn nhịn được nữa, liền mặc kệ sự ra hiệu im lặng của Nhạc Thế, gầm lên:
- Toản Hoàng, tên tiểu nhân bỉ ổi này, không ngờ ngươi có thể bịa đặt ra sự tình như vậy, có thể ăn không nói có như vậy, thực sự ngươi có còn là người không? Hàn Bang ta đối với thiếu chủ nhất mực trung thành, làm sao có khả năng như lời ngươi nói chứ.
- Nếu không phải như lời ta nói, vậy ngươi liền chứng minh đi.
- Được, Hàn Bang ta xin giơ tay lên trời thề độc, từ trước đến nay ta không có bất cứ tâm tư xấu nào với thiếu chủ, nếu không trời chu đất diệt.
- Hừ chỉ cần giơ tay lên trời thề thốt vài câu liền có thể thoát được tội trạng, vậy thì mấy tên tội đồ liền không cần sợ hãi gì đi.
- Hàn Bang ta là một người quang minh chính đại, một lời nói ra liền không thay đổi, đâu có giống như Toản Hoàng ngươi, đảo cái mặt liền đổi trắng thành đen.
Nhìn hai người đấu khẩu không coi mình ra gì, Nhạc Thế liền trở nên bực mình, hừ một tiếng, quát:
- Hai người các ngươi có im đi không?
Lúc này hai người mới nhớ ra còn Nhạc Thế ở bên cạnh, liền cũng im miệng, nhưng ánh mắt nhìn nhau liền như muốn ăn tươi nuốt sống.
Nhạc Thế nhìn Toản Hoàng một chút rồi lại nhìn Hàn Bang, nghĩ đi nghĩ lại liền cảm thấy lời của Toản Hoàng càng lúc càng đáng tin, ánh mắt nhìn về Hàn Bang có chút bất thiện:
- Hàn Bang, ta cho ngươi một cơ hội để chứng minh, ngươi có nguyện ý hay không?
- Xin thiếu chủ cứ nói.
“Vậy được” Nhạc Thế gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó chỉ tay về hướng Tuyết Hải, nói:
- Tuyết Hải hiện tại đang trị thương ở bên kia, ngươi liền tới giết hắn cho ta, chỉ cần ngươi cầm chân được hắn một thời gian, ta và Toản Hoàng liền lập tức tiếp ứng, hợp công giết chết Tuyết Hải.
Nghe được lời nói này của Nhạc Thế, trên mặt Hàn Bang liền thể hiện sự thất vọng cực độ, cố gắng nói:
- Nhưng thiếu chủ, ta...
- Không cần nhiều lời, chẳng phải ngươi muốn chứng mình sao, đây chính là sự chứng minh tốt nhất, còn nếu không nghe theo lời ta, vậy không cần giải thích gì nữa.
Hàn Bang nghe được lời này liền biết cuối cùng cũng không thể lay chuyển được Nhạc Thế nữa khóe mắt liền hơi giật giật, lắc đầu. Đấu với Tuyết Hải ư, thật nực cười, khi nãy người ta mới chỉ đánh vội vài chưởng trong thế bị động mà đã đánh nát được linh kiếm tam phẩm rồi đấy. Nếu như chạy trốn, Tuyết Hải còn đang cố kị Trần Anh bị thương có lẽ sẽ còn có hi vọng chạy thoát, nhưng còn hiện tại đánh tới, chỉ sợ Hàn Bang mạng sống chỉ trong chốc lát.
Hàn Bang nhìn Toản Hoàng đang đắc ý bên cạnh Nhạc Thế, thở dài một hơi, ngẩng mặt lên nhìn giếng trời( ý ở đây là lối vào chỗ cái hồ) như muốn ngắm nhìn cảnh sắc bầu trời lần cuối, cuối cùng, vẫn là đi tới chỗ Tuyết Hải.
Cuộc đời này của hắn, nợ Vân Lam tông rất nhiều, lần này, coi như là trả hết nợ nần đi.
Toản Hoàng khi ấy vừa xuất hiện, chính là dùng một thân tu vi Huyễn sư nhất đoạn, xét về thực lực cũng chỉ thuộc dạng bình thường, nhưng bằng cách nào đó lại có thể độc hóa được võ kĩ của chính mình, bởi vậy mà đã tàn sát được tên bang chủ kia.
Một thành viên ở Vân Lam tông khi ấy là Trần Hữu Thích nhìn ra được tiềm lực của hắn nên đã thu nhận Toản Hoàng về dưới trướng mình. Sau này, Trần Hữu Thích chết bất đắc kì tử, Toản Hoàng lúc này đã có tiếng nói trong Vân Lam Tông nên được thay thế cho hắn.
Từ đó đến nay, bất kể những ai có dị nghị với Toản Hoàng, hay những người có hiềm khích gì với hắn đều bị chết một cách kì quặc, thậm chí là rất khó coi. Bên ngoài Vân Lam tông, người ta cũng đã từng suy đoán những cái chết này có liên quan tới Toản Hoàng, thậm chí ở trong chính Vân Lam tông cũng có lời ra tiếng vào, nhưng từ trước đến này Toản Hoàng lại chưa từng thừa nhận việc này, cao tầng Vân Lam tông thì lại hết sức bao che, cuối cùng vẫn không ai làm được gì. Sau này, những người bàn tán trong Vân Lan tông cũng lần lượt mắc tội gì đó, hoặc không được trọng dụng, hoặc bị chuyển sang chỗ khó khan, khiến tất cả chìm vào im lặng.
Có thể nói, hiện tại ở Vân Lam tông, dưới chức trưởng lão, Toản Hoàng đã một tay che trời. Nhưng tên này lại trung thành tuyệt đối với Vân Lam tông, nên dù biết vậy nhưng cao tầng Vân Lam tông vẫn làm ngơ, chỉ cần Toản Hoàng không làm ra sự việc gì lớn, chỉ cần hắn vẫn đáp ứng được yêu cầu của tông, những việc nhỏ nhặt cứ để cho hắn giải quyết.
Toản Hoàng từ đó ở Vân Lam tông cũng như là một quan lại địa phương vậy, tùy thời có thể đục nước béo cò, lấy được lợi ích. Hắn cũng được giao cho hẳn một khu vực để quản lí, ở khu vực này đều là người của hắn, thật chẳng khác gì thổ hoàng đế.
Nhưng là cũng chính vì vấn đề này mà Toản Hoàng sau này dần dần chuyển sang quản lí khu vực của mình hơn là đi làm các nhiệm vụ do tông giao tới. Bắt đầu có những người không tin tưởng về năng lực của hắn, bởi vậy mà lần đi này, Toản Hoàng đã tự đề cử mình với các trưởng lão trong tông. Đây chính là cơ hội của hắn, chỉ cần một lần này thôi, hình tượng của hắn trong ánh mắt mọi người trong tông sẽ lại trở nên sáng chói không thể lay chuyển, ít nhất đối với đám thủ hạ của hắn cũng là như vậy.
Nhưng khi thấy phần độc của mình bị bắn ngược trở lại, Toản Hoàng gương mặt liền trở nên khổ sở. Đã gọi là độc công thì phần mạnh nhất dĩ nhiên là phần độc trong đó. Độc này cực kì âm hiểm, chỉ cần đụng vào sẽ có thể nhanh chóng lan ra toàn thân, phong tỏa kinh mạch, hoặc ít nhất cũng làm huyễn lực bị tắc nghẽn. Nhưng là, hắn có thể luyện được độc công như vậy, nhưng không có nghĩa Toản Hoàng chịu được độc công do chính mình đánh ra, đã vậy còn thêm cả huyễn lực của Tuyết Hải bồi vào, khiến hắn liên tục lui bước.
Đã không dùng được độc, công phu của Toản Hoàng cũng chỉ thuộc dạng bình thường, lai phải bảo vệ Nhạc Thế bên này, tình thế đã vô cùng thảm thiết.
Nhảy lùi về một bước thật dài, Toản Hoàng lập tức dùng roi trên tay quấn người Nhạc Thế lại, kéo về phía mình, còn hắn lập tức bật tới, đỡ một chưởng chính diện của Tuyết Hải.
Bịch.
Một tiếng trầm muộn vàng lên, ngay sau đó là thân ảnh Toản Hoàng như diều đứt dây bay ngược về đằng sau. Hiển nhiên Tuyết Hải lần này đã thắng thế thật lớn.
Tuyết Hải từ đầu tới cuối không nói câu nào , sau khi đánh một chưởng này mới mở miệng:
- Bảy phần công lực.
Toản Hoàng vừa xoay người đứng dậy nghe được câu này mặt liền đỏ bừng, miệng phun ra một bãi máu.
Nhạc Thế hiển nhiên cũng rất kinh hãi, nhìn Tuyết Hải đang chậm rãi bước về phía mình, tay Nhạc Thế liền lục lọi trong ngực, sau vài giây liền rút ra được một tấm bùa màu vàng đất, trên hình in những kí hiệu cổ quái. Vừa cầm được tấm bùa này trong tay, Nhạc Thế liền trở nên vui mừng, nét sợ sệt trên gương mặt liền rút bớt đi một ít. Khi hắn đang định đọc gì đó, liền nghe thấy tiếng hét của Trần Anh.
“ Tiền bối, cẩn thận”
Cùng với tiếng thét , một bóng người từ trên cao như lưu tinh nhắm thẳng về phía Tuyết Hải mà phi xuống. Từ cả về tư thế, góc độ đều được tính toán rất kĩ lưỡng, vị trí lao tới lại vừa hay là điểm mù của Tuyết Hải, tuyệt đối là một kích trí mạng.
Trần Anh bên này cũng không chậm, khi vừa hét lên lên cũng liền phì thân tới chỗ người kia, dao găm hướng tới đao của hắn mà đón đỡ, nhất thời, khi hai binh khí chạm nhau, Trần Anh liền có cảm giác như thái sơn áp đỉnh trừ trên bàn tay truyền tới, lập tức cả người như một quả đạn pháo bắn ngược trở lại.
Sự việc chỉ diễn ra trong vài giây, nhưng bóng người kia biết thời cơ đã mất, liền không ham chiến nhảy về phía Nhạc Thế. Vừa rơi xuống đất liền cảm giác huyễn lực trong người có chút chao đảo, thanh đao trong tay thì đã tan thành mảnh vụn, nhìn về phía Tuyết Hải, trong con ngươi liên hiện lên vẻ kính sợ.
Người này rõ ràng là Hàn Bang, khi nãy sau khi xuống dưới hắn liền lựa chọn núp ở trên cao, dựa vào phương pháp ẩn nặc mà quan sát trận đấu bên dưới. Chính là hắn cũng không ngờ, một kích tuyệt mĩ do mình dày công bố trí lại bị một tiểu tử tu vi thấp kém phá giải. tuy chỉ là chống đỡ trong vài giây, nhưng lại khiến sự bất ngờ bị phá vỡ. Hàn Bang lúc này cũng khôn ngoan mà lựa chọn lui về phía Nhạc Thế. Nhưng Tuyết Hải cũng chỉ trong vài giây khi hắn lui về mà lăng không đánh ra liên tục năm chưởng, sau đó vẫn kịp lướt tới chống đỡ Trần Anh từ trên bị đánh xuống, khiến cho bảo đao của Hàn Bang vỡ vụn, chính hắn cũng vì ngạnh kháng hai chưởng cuối bằng tay không mà cũng bị thương.
Hàn Bang cũng không để ý đến thương thế, ngay lập tức hướng về Nhạc Thế hét lớn:
- Thiếu chủ, tuyệt đối không thể sử dụng đến thứ này.
Câu này của Hàn Bang do vội vã nên lẫn cả chút huyễn lực khiến Nhạc Thế lập tức im bặt, lá bùa đang sáng dần cũng tối trở lại. Nhìn lá bùa trên tay Nhạc Thế đã trở lại như cũ, Hàn Bang mới thở phào một hơi, đối với Nhạc Thế đang hơi ngơ ngác có chút bất đắc dĩ. Nhạc Thế dù sao cũng là cháu của tông chủ, trên đường từ Vân Lam tông tới đây đều tôn tên làm làm đầu, hiện tại lại dùng giọng ra lệnh như vậy, chỉ sợ tên Toản Hoàng kia sẽ nhân cơ hội dèm pha đi.
Thở dài một hơi, Hàn Bang liền chắp tay hướng về phía Nhạc Thế:
- Thiếu chủ, thứ lỗi cho vừa nãy thuộc hạ thất lễ, chẳng qua vừa rồi tình hình cấp bách, thuộc hạ mới phải mạo phạm.
Nhạc Thế nghe được lời này mới phục hồi lại tinh thần, bất quá lúc nãy Hàn Bang xuất hiện cũng coi như cứu hắn một mạng, liền cũng xuôi lại. Hàn Bang cũng chẳng quản Nhạc Thế có tha lỗi cho mình hay không liền nói tiếp:
- Thiếu chủ, vật này không thể sử dụng lung tung được, tông chủ đã từng nói rằng, một khi sử dụng liền hậu quả khôn lường, nếu chẳng may dẫn tới cường giả, đoạt bảo là chuyện nhỏ, nếu thiếu chủ có thương tổn gì thì thuộc hạ quả thực không cách nào gánh nổi.
Nói là chẳng may, nhưng Hàn Bang cũng biết rõ, làm gì có ai muốn tìm thêm cho mình một đại địch như Vân Lam tông chứ, chín phần là sẽ giết chết cả ba người họ để bịt đầu mối.
Nhạc Thế nghe vậy cũng gật gù, đang muốn thu lại thì lại thấy Toản Hoàng lúc này đã đứng dậy, nói lớn:
- Thiếu chủ, ngàn vạn lần không được nghe hắn nói, Hàn Bang rõ ràng là có mưu đồ riêng, muốn làm bẽ mặt người trước tông chủ.
- Nhưng Hàn Bang phân tích đều đúng với tình hình hiện tại của chúng ta, đâu có sai gì chứ.
- Thiếu chủ thử nghĩ mà xem, vừa nãy Tuyết Hải và Hàn Bang giao thủ trong tích tắc nhưng cũng đã đánh được bốn, năm chiêu, khi Hàn Bang đáp xuống trên mặt cũng không có dấu hiệu gì có vẻ là thụ thương cả, điều này cũng có thể nói là, Hàn Bang có thể đánh ngang tay với Tuyết Hải, hoặc có kém cũng không kém nhiều lắm, vả lại khi nãy chúng ta đã đánh với Tuyết Hải một thời gian, huyễn lwucj trong cơ thể hắn cũng không phải là vô cùng vô tận, chắc chắn cũng bị giảm đi khá nhiều, nếu hiện tại Hàn Bang cầm chân được Tuyết Hải, để chúng ta một trái một phải ba mặt giáp kích, nắm chắc có thể giết được Tuyết Hải. Vậy tại sao, ngay lúc này, Hàn Bang ngay lúc này lại muốn thiếu chủ rút lui đây.
Lời này của Toản Hoàng cố nhiên là thổi phồng lực chiến đấu của Hàn Bang lên rồi, bất cứ ai có đầu óc sáng suôt đều nhìn thấy việc này cả, nhưng là một tên như Nhạc Thế thì lại khác, tên này trước là con mắt hạn hẹp, sau là lại coi Toản Hoàng như tâm phúc, những lời này của Toản Hoàng liền tỏ ra khá hữu hiệu.
Hàn Bang nghe vậy vừa muốn mở miệng phản bác liền bị Nhạc Thế phất tay một cái, chặn lại:
- Toản Hoàng, theo ngươi vì sao Hàn Bang lại như vậy?
Toản Hoàng biết Nhạc Thế đã bắt đầu tin tưởng mình, liền tỏ vẻ thành khẩn:
- Thiếu chủ, Hàn Bang này rõ ràng là đang muốn trả thù người. Thiếu chủ cũng biết rồi, lần này nhiệm vụ tông chủ vốn dĩ là do hắn đảm nhiệm, nhưng sau khi có thiêu chủ đi cùng, Hàn Bang liền chỉ được làm phó soái, từ lúc này y đã có oán niệm trong lòng, từ đó liên tục phản đối thiếu chủ trên đường đi. Khi chúng ta đang đấu với Tuyết Hải nguy cơ trùng trùng, không ngờ Hàn Bang không xuống hỗ trợ mà rõ ràng lại nấp một chỗ chờ đợi thời cơ để tính toán co một chuỗi sự tình tiếp theo, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay hắn. Nếu khi nãy chúng ta áp đảo Tuyết Hải, Hàn Bang sẽ từ trên đó một kích áp xuống, diệt sát Tuyết Hải, sau khi về báo cáo tông chủ, cướp lấy đại công của thiếu chủ. Còn khi chúng ta bị Tuyết Hải áp đảo, y cũng lại một kích đâm xuống, giả vờ cứu trợ cho thiếu chủ, sau đó liền nhân lúc thiếu chủ cảm kích hắn, dùng âm công làm người nhất thời hỗn loạn, sau đó liền nghe theo kế của hắn mà rút lui, mà nếu như vậy mặt mũi thiếu chủ liền mất sạch, nhưng Hàn Bang dù nhiệm vụ này thất bại, nhưng lại có công cứu thiếu chủ, chỉ sợ không những không bị phạt, liền được tông chủ chú ý hơn một chút. Bởi vậy mới nói, bất kể là như thế nào, Hàn Bang cũng là người chiến thắng sau cùng a…
Hàn Bang nghe đến đây liền không nhẫn nhịn được nữa, liền mặc kệ sự ra hiệu im lặng của Nhạc Thế, gầm lên:
- Toản Hoàng, tên tiểu nhân bỉ ổi này, không ngờ ngươi có thể bịa đặt ra sự tình như vậy, có thể ăn không nói có như vậy, thực sự ngươi có còn là người không? Hàn Bang ta đối với thiếu chủ nhất mực trung thành, làm sao có khả năng như lời ngươi nói chứ.
- Nếu không phải như lời ta nói, vậy ngươi liền chứng minh đi.
- Được, Hàn Bang ta xin giơ tay lên trời thề độc, từ trước đến nay ta không có bất cứ tâm tư xấu nào với thiếu chủ, nếu không trời chu đất diệt.
- Hừ chỉ cần giơ tay lên trời thề thốt vài câu liền có thể thoát được tội trạng, vậy thì mấy tên tội đồ liền không cần sợ hãi gì đi.
- Hàn Bang ta là một người quang minh chính đại, một lời nói ra liền không thay đổi, đâu có giống như Toản Hoàng ngươi, đảo cái mặt liền đổi trắng thành đen.
Nhìn hai người đấu khẩu không coi mình ra gì, Nhạc Thế liền trở nên bực mình, hừ một tiếng, quát:
- Hai người các ngươi có im đi không?
Lúc này hai người mới nhớ ra còn Nhạc Thế ở bên cạnh, liền cũng im miệng, nhưng ánh mắt nhìn nhau liền như muốn ăn tươi nuốt sống.
Nhạc Thế nhìn Toản Hoàng một chút rồi lại nhìn Hàn Bang, nghĩ đi nghĩ lại liền cảm thấy lời của Toản Hoàng càng lúc càng đáng tin, ánh mắt nhìn về Hàn Bang có chút bất thiện:
- Hàn Bang, ta cho ngươi một cơ hội để chứng minh, ngươi có nguyện ý hay không?
- Xin thiếu chủ cứ nói.
“Vậy được” Nhạc Thế gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó chỉ tay về hướng Tuyết Hải, nói:
- Tuyết Hải hiện tại đang trị thương ở bên kia, ngươi liền tới giết hắn cho ta, chỉ cần ngươi cầm chân được hắn một thời gian, ta và Toản Hoàng liền lập tức tiếp ứng, hợp công giết chết Tuyết Hải.
Nghe được lời nói này của Nhạc Thế, trên mặt Hàn Bang liền thể hiện sự thất vọng cực độ, cố gắng nói:
- Nhưng thiếu chủ, ta...
- Không cần nhiều lời, chẳng phải ngươi muốn chứng mình sao, đây chính là sự chứng minh tốt nhất, còn nếu không nghe theo lời ta, vậy không cần giải thích gì nữa.
Hàn Bang nghe được lời này liền biết cuối cùng cũng không thể lay chuyển được Nhạc Thế nữa khóe mắt liền hơi giật giật, lắc đầu. Đấu với Tuyết Hải ư, thật nực cười, khi nãy người ta mới chỉ đánh vội vài chưởng trong thế bị động mà đã đánh nát được linh kiếm tam phẩm rồi đấy. Nếu như chạy trốn, Tuyết Hải còn đang cố kị Trần Anh bị thương có lẽ sẽ còn có hi vọng chạy thoát, nhưng còn hiện tại đánh tới, chỉ sợ Hàn Bang mạng sống chỉ trong chốc lát.
Hàn Bang nhìn Toản Hoàng đang đắc ý bên cạnh Nhạc Thế, thở dài một hơi, ngẩng mặt lên nhìn giếng trời( ý ở đây là lối vào chỗ cái hồ) như muốn ngắm nhìn cảnh sắc bầu trời lần cuối, cuối cùng, vẫn là đi tới chỗ Tuyết Hải.
Cuộc đời này của hắn, nợ Vân Lam tông rất nhiều, lần này, coi như là trả hết nợ nần đi.