Vô Thường

Chương 1001 : Xuất thủ

Ngày đăng: 21:48 21/04/20


Tên nam nhân mắt tam giác này chính là đệ tử Thiên Lôi tông, đại khái là muốn ăn hoa quả trên sạp của lão nhân, lại bị cự tuyệt, thẹn quá hoá giận ra tay đả thương người.



Thực lực của người này cũng không cao, chỉ đạt tới Thiên giai hạ phẩm, nhưng nữ tử này và lão nhân này, đều là người bình thường, chưa từng tu luyện qua, làm sao ngăn cản được khí thế của Thiên giai chứ?



Nói khó nghe một chút, chỉ cần tên nam nhân mắt tam giác này xuất khí thế mạnh hơn một chút, sẽ trực tiếp hù chết lão nhân và nữ tử này.



Nói như vậy, người tu luyện có thế giới của người tu luyện, rất ít khi xảy ra tranh chấp với người bình thường, bởi vì cả hai không cùng cấp bậc. Nhưng tên đệ tử Thiên Lôi tông này, chẳng những khi dễ người bình thường, còn được thế không tha người.



Chỉ cần điểm này, Đường Phong cũng biết được đức hạnh của Thiên Lôi tông thế nào rồi.



Thượng bất chính hạ tắc loạn.



Nghe nam nhân mắt tam giác uy hiếp, lão nhân và nữ tử run rẩy kịch liệt, nhưng mà, thần sắc lão nhân trở nên kiên định, nói:



- Cho dù người có đánh chết lão nhân, cũng không thể che dấu bản chất các ngươi là lũ súc sinh thật sự.



- Lão già kia, mồm mép đúng là rất cứng a!



Tên đệ tử Thiên Lôi tông này không giận lại cười, một cước đạp nhừ số hoa quả trên mặt đất, từng bước một bước về phía lão nhân.



- Ngươi muốn làm gì?



Nữ nhi của lão nhân kia đứng dậy vào thời khắc khẩn trương, thần sắc cực kỳ sợ hãi che chở trước mặt phụ thân mình, nhưng mà thân thể gầy gò yếu đuối kia ở dưới khí thể của Thiên Giai giống như cây liễu mỏng manh nằm trong trận gió lớn, trông cực kỳ tiêu điều.



- Cút ngay.



Tên đệ tử Thiên Lôi Tông này gầm lên một tiếng, ở giữa mắt toát ra một luồng hung quang, hiển nhiên vì lão nhân nào vừa mới thoái thác làm cho hắn động đến sát tâm.



Mặc dù nữ tử kia sợ hãi nhưng mà vẫn cắn răng lắc đầu, trong hai con mắt chớp động ánh lên một tia sắc thái cầu xin.



- Xoẹt.



Tên đệ tử Thiên Lôi Tông rút ra bội kiếm ở bên hông mình, hàn quang trên trường kiếm lóe lên lóng lánh, làm cho nhiệt độ ôn hòa xung quanh giảm xuống đột ngột. Tất cả mọi người đều cảm thấy được sự lạnh lẽo tới tận tim gan, trường kiếm chỉ thẳng vào trước mặt nữ tử kia, tên đệ tử Thiên Lôi Tông lạnh lùng nói:



- Niệm tình ngươi còn có một chút tư sắc phàm tục, nếu như ngươi xin tha thì bổn đại gia chỉ lấy nhiều nhất là một mạng chứ không phải giết cả đôi.




- Thiên Lôi Tông hành sự thô bạo, làm người người đều chướng mắt, ta là ai ngươi không cần biết.



Đường Phong chậm rãi đi về phía trước.



- Lá gan ngươi thật lớn! Nếu dám thì hãy để lại tên của mình, đắc tội Thiên Lôi Tông ta thì đừng mơ tưởng đến tính mệnh của mình vẫn còn!



Tên này vừa mở mồm cáo mượn oai hùng, cước bộ lùi lại một cái, hóa ra là xoay người bỏ chạy.



Từ một cước mà Đường Phong vừa mới đá vào trên người hắn mà suy ra thì thực lực người kia cũng không kém, chẳng qua chính mình bị đánh lén trọng thương, tự nhiên không thích hợp để chiến đấu.



Hắn vừa chạy vừa hét lớn:



- Chờ ta báo lại với phó tông chủ, ngươi sẽ như con thỏ nhỏ chạy trốn mà thôi!



- Không cần thiết!



Hắn nói còn chưa xong thì bên tai đã truyền đến một thanh âm, quay đầu lại nhìn nhất thời hết cả thần hồn, nam tử kia không biết dùng thân pháp gì mà có thể vọt tới bên cạnh người mình và còn chạy song song với chính mình.



- Muốn chết!



Tên đệ tử Thiên Lôi Tông cực kỳ phẫn nộ huy động trường kiếm trên tay đâm tới Đường Phong.



Nhưng mà thực lực chênh lệch quá cao, một kiếm này ở trước mắt Đường Phong giống như là ốc sên đang chậm bước. Thân pháp bắn ra liền đánh bay trường kiếm của đối phương bay ra ngoài, ánh mắt của tên đệ tử Thiên Lôi Tông này cực kỳ kinh ngạc, Đường Phong dùng tay chặn ngang khớp cổ của hắn, giống như là đang nhấc gà con.



- Vừa lúc ta cũng muốn đi Thiên Lôi Tông tìm người! Chẳng qua trước đó ta muốn hỏi ngươi một việc!



Đường Phong nheo lại hai con mắt, nhưng mà trong hai mắt híp lại kia lại toát ra một ít hung quang đậm đặc.



Tên đệ tử của Thiên Lôi Tông dùng sức giãy dụa, nhưng mà thủy chung vẫn không thể thoát khỏi rang buộc được. Giờ phút này hắn mới hiểu được sự chênh lệch của mình với cả Đường Phong lớn tới mức nào, trong nhất thời kinh sợ nói:



- Ngươi nói chuyện gì vậy? Ta không biết chuyện gì cả!



- Ngươi vừa mới nói, Dung Thiếu nãi nãi phải gả cho phó tông chủ của ngươi? Việc này là thật hay giả?