Vô Thường
Chương 1005 : Nhuyễn ngọc ôn hương
Ngày đăng: 21:48 21/04/20
Điểm này, cho dù là các dược thi thiên diện Bích Kinh Thần cũng không được như nó, nếu như nó có thần trí thì sợ rằng cũng không có ai là đối thủ của Thiên Cơ Tử.
Từ khi bắt đầu chiến đấu đến giờ chẳng qua mới qua hơn mười hơi thở, các đệ tử của Thiên Lôi Tông đã bị chết hoặc bị thương nặng hơn hai trăm người, tuy rằng có mấy hộ pháp chấp sự Linh Giai hạ phẩm đang ngăn cản các dược thi tàn sát bên ngoài nhưng mà không có nhiều hiệu quả. Đại bộ phận đệ tử của Thiên Lôi Tông đều có thực lực Thiên Giai, gặp phải các dược thi như lang như hổ ở trước mặt căn bản không có sức chống cự.
Các dược thi như con thoi xuyên qua xuyên lại đám đệ tử Thiên Lôi Tông liên tục, không ngừng thu gặt mạng, tràng cảnh người ngã chết chồng chất lên nhau.
Đối mặt với những người có thực lực cao như thế này, các đệ tử Thiên Lôi Tông căn bản không dám ứng chiến nữa, không biết tên đệ tử Thiên Lôi Tông nào sợ hãi quá gào to lên một tiếng:
- Chạy!
Một tiếng hét thảm hết sức vang lên làm cho những người còn đang sống sót giống như tổ ong vò vẽ bị vỡ, nhất tề chạy trốn ra ngoài.
Đường Phong run tay phóng ra mấy thanh phi đao, cùng với thanh âm phốc phốc truyền lại. Những thanh phi đao mà Đường Phong bắn ra trúng vào các đệ tử Thiên Lôi Tông đang bỏ chạy, người này nối tiếp người kia ngã xuống liên tục.
Cửu Tinh Liên Châu, Truy Tinh Trục Nguyệt, Thiên Y Vô Phùng… Hai tay Đường Phong giống như là hồ điệp vũ động không ngớt, phi đao giống như ong mật phi ầm ầm ra ngoài, một một thanh phi đao được bắn ra đều gặt hái một tính mệnh.
Phóng tầm mắt nhìn lại chỉ thấy toàn cảnh cực kỳ thê thảm. những đệ tử Thiên Lôi Tông vận khởi thân pháp lùi về phía sau, ý đồ chạy trốn ra ngoài, nhưng đầu vừa mới ló ra thì đều có một dược thi bất ngờ xuất hiện giữa không trung lao xuống, trực tiếp bị chém phân thây.
Dung Thiếu nãi nãi bỗng nhiên giống như bạch tuộc xông lên ôm chặt, mùi hương ôn nhuận tỏa ra làm cho thân thể Đường Phong tê rần, hai chân suýt nữa không nghe lời khụy xuống.
Không đợi cho Đường Phong phản ứng lại, đôi môi đỏ sẫm diễm lệ giống như bảo thạch bay tới trước mặt Đường Phong, không chỉ có như vậy, đôi tay ngọc của Dung Thiếu nãi nãi còn khua lên chóng mặt, xé rách hết quần áo và đồ dùng hàng ngày của Đường Phong, cố hết sức lực mà xé, chỉ trong nháy mắt đã khiến y phục của Đường Phong nát vụn, móng tay thon dài lưu lại trên da thịt Đường Phong vô số dấu vết.
Đường Phong nhanh chóng giơ tay che chắn đôi môi Dung Thiếu nãi nãi đang tiến tới miệng mình, ánh mắt thu lại, chỉ thấy được đôi mắt của Dung Thiếu nãi nãi đỏ bừng mê ly, sắc mặt đỏ tươi như hoa đào, toàn thân nóng hổi, trong cổ họng không ngừng truyền ra những âm thanh rên rỉ tiêu hồn làm người khác sôi máu sùng sục.
- Chết tiệt!
Sắc mặt Đường Phong trầm xuống, đối với người tinh thông dược vật như hắn mà nói, nếu như còn không đoán được tình huống đang xảy ra trên người Dung Thiếu nãi nãi thì không phải là đệ tử Đường Môn nữa.
Xuân dược! Dáng dấp của Dung Thiếu nãi nãi hiện giờ chính là đang bị trúng phải xuân dược, hơn nữa lại là một loại xuân dược cực kỳ bá đạo.
Ô Chính Ưng! Người này dĩ nhiên lại bỉ ổi như thế. Thủ đoạn thế này quả thực cầm thú cũng không bằng!
Tuy rằng Đường Phong nhận biết được dược vật, nhưng mà lại tuyệt đối không biết dùng xuân dược! Loại dược vật này từ trước tới nay chỉ toàn là do mấy tên dâm tặc thích hái hoa phối chế ra!