Vô Thường
Chương 1008 : Ta không thụ thương a
Ngày đăng: 21:48 21/04/20
- Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ là bổn phận của ta, huống chi Dung gia cũng là một phần tử của Linh Mạch Chi Địa, thân là đệ tử Đường gia bảo chúng ta nên đồng tâm hiệp lực đối phó với ngoại lai.
- Nói rất hay, Linh Mạch Chi Địa có người tuấn kiệt như thiếu hiệp thế này quả thật Linh Mạch Chi Địa chúng ta rất may mắn.
Vẻ mặt Dung Thanh Thu rạng rỡ cười lớn một tiếng, có thể thấy Thiên Lôi Tông thoát ly khỏi Dung gia làm cho vị lão gia chủ này cực kỳ cao hứng.
Tuy rằng Dung lão gia chủ chỉ có cảnh giới Thiên Giai thượng phẩm nhưng tính cách cực kỳ cứng cỏi, nếu không phải vì nhìn toàn thể Dung gia từ trên xuống dưới thì lão sớm đã liều cái mạng già này, nhưng dưới dâm uy của Thiên Lôi Tông thì Dung Thanh Thu cũng chỉ có thể nén giận thôi, mấy ngày hôm nay thân thể càng ngày càng suy yếu, mắt thấy sắp đổ bệnh đến nơi thì có Đường Phong cứu Dung gia ra khỏi tình cảnh nước sôi lửa bỏng này.
- A, Đường thiếu hiệp bị thương.
Nam tử bên phải có ánh mắt sắc lẹm kinh hô một tiếng.
- Nhanh, lấy thuốc đến đây.
- Ta không có thụ thương a.
Đường Phong cảm giác không nói nên lời, đám người Thiên Lôi Tông kia làm sao có bản lĩnh làm mình bị thương? Hơn nữa hôm nay bao vây tiêu trừ Thiên Lôi Tông, chẳng qua Đường Phong và Ô Chính Ưng cũng chỉ chạm trán nhau một chiêu mà thôi, căn bản không hề làm hắn bị thương.
- Thiếu hiệp, vết thương của ngươi ở chỗ này…
Nam tử này vừa chỉ vào vết tích trên người Đường Phong rồi lại nuốt ngược vào quá nửa, bởi vì hắn phát hiện được vết thương này tựa hồ có chút không thích hợp.
Bị hắn nói như thế, tất cả ánh mắt của mọi người đều rọi đến khuôn mặt Đường Phong.
Thế lực bên ngoài mà không khu trừ được hết thì chuyện của Dung gia và Dung Thiếu nãi nãi sẽ không có hồi kết.
Nghỉ ngơi một lát, đến trời sáng ngày thứ hai thì Đường Phong mới ra khỏi giường, bên ngoài là đám thị nữ Dung gia hầu hạ rất tận tâm tận lực, hết lòng hầu hạ hắn mặc quần áo cùng rửa mặt.
Hai thị nữ này là do Dung Thanh Thu sai khiến đến từ hôm qua, dáng dấp cũng rất thanh tú động lòng người, tuổi tác chẳng qua mới khoảng mười lăm mười sáu mà thôi, nhưng dáng vẻ đã có lồi có lõm.
Chẳng qua Đường Phong cảm nhận được người thị nữ mặc áo xanh dường như muốn nói điều gì đó xong lại thôi, rồi lại cúi đầu xuống.
Ăn xong điểm tâm, Đường Phong buông bát cơm, vẫy tay gọi một người thị nữ lại, chính là người thị nữ mặc áo xanh.
- Có phải là muốn nói với ta chuyện gì không?
Đường Phong nhìn nàng mở miệng hỏi.
Toàn thân thiếu nữ áo xanh run lên, khẩn trương nhìn ra bên ngoài một chút, thần sắc chần chờ, Đường Phong khẽ cười một tiếng nói:
- Có chuyện gì cứ việc nói thẳng, không cần phải ấp a ấp úng, người ngoài không nghe thấy được đâu.
Nghe xong những lời này, đột nhiên thiếu nữ áo xanh quỳ rạp xuống trước mặt Đường Phong khẩn cầu:
- Nô tỳ khẩn cầu công tử mau đi cứu Thiếu nãi nãi.