Vô Thường

Chương 1013 : Đời người lặp lại như lúc ban đầu

Ngày đăng: 21:48 21/04/20


- Phong ca ca.



Thanh âm của Linh Khiếp Nhan đột nhiên truyền tới, mang theo một tia bừng tỉnh và giảo hoạt.



- Địa phương nguy hiểm nhất chính là địa phương an toàn nhất, tiểu ny tử này đang lừa mọi người a.



Toàn thân Đường Phong chấn động, tỉnh ngộ lại, nhanh chóng chạy trở về.



Tại Dung gia, nơi ở của thiếu nữ áo xanh hầu hạ Đường Phong, có một thiếu phụ sắc mặt nhợt nhạt ngồi ngay ngắn trên giường, tay ôm ngực cúi đầu trầm tư, cũng không biết là đang nghĩ tới cái gì mà trên khuôn mặt tái nhợt chợt tỏa ra một đám mây ửng hồng, khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười, sau đó lại chợt buồn bã thở dài.



Cửa phòng bị đẩy ra, vị thiếu phụ này giật mình hoảng sợ, cho đến khi nhìn rõ khuôn mặt của người tới mới thở dài một hơi.



- Lục Y, tình hình bên ngoài thế nào rồi?



Thiếu phụ ngồi ngay ngắn trên giường nhẹ giọng hỏi.



- Rất lộn xộn.



Thiếu nữ áo xanh có chút lo lắng nói:



- Thiếu nãi nãi, hiện giờ tất cả bọn họ đều đang đi tìm người, người vì sao lại muốn chạy trốn a.



Tiêu Thiên Tuyết cười khổ một tiếng nói:



- Không chạy thì còn có thể làm sao bậy giờ? Ta đã không còn mặt mũi nào ở lại Dung gia nữa.



- Nhưng mà người có thể đi theo vị Đường công tử kia a! Nô tỳ nghe nói lão gia chủ cũng muốn cho người đi cùng với hắn, hơn nữa dường như Đường công tử hắn… Hắn cũng rất thích người đấy?



- Chớ nói luyên thuyên!



Tiêu Thiên Tuyết đỏ mặt lên, trừng mắt oán trách thiếu nữ áo xanh.



- Vị Đường công tử kia có rất nhiều vị phu nhân, mỗi người đều là thiên hương quốc sắc, làm sao có thể thích ta… Một đóa hoa tàn?



Thiếu nữ áo xanh ngồi xuống bên cạnh Tiêu Thiên Tuyết cười hì hì nói:



- Thiếu nãi nãi ngàn vạn lần đừng có coi nhẹ chính mình, Thiếu nãi nãi cũng là một mỹ nhân tuyệt thế, mấy vị phu nhân kia chắc chắn là kém hơn người.




Thiếu nữ áo xanh kinh ngạc hỏi lại.



Đường Phong xoay người bước ra ngoài, vừa đi vừa chắp tay đằng sau nói:



- Nhân sinh nhược chích như sơ kiến, tương kiến bất như tưởng niệm!



Chờ cho thân ảnh Đường Phong biến mất hoàn toàn, thiếu nữ áo xanh còn đang suy nghĩ tới ý tứ của những lời này, sao một lát nàng mới ngây ngốc trở lại trong phòng, đặt hết đống dược liệu trong lòng lên bàn.



- Thiếu nãi nãi.



Thiếu nữ áo xanh quay đầu lại nhìn Tiêu Thiên Tuyết.



- Hắn nói một câu kia là có ý tứ gì?



Tiêu Thiên Tuyết cười thản nhiên yếu ớt nói:



- Nam nhân này rất thông minh… Đều biết được tâm tư của người khác!



Thiếu nữ áo xanh quẹt miệng nói:



- Nô tỳ không hiểu được, nô tỳ chỉ biết là hắn cho ta rất nhiều dược liệu, những dược liệu này đều có thể chữa thương được cho Thiếu nãi nãi…A, nói như vậy là hắn đã biết người trốn ở đây, cho nên mới cho ta những thứ này?



Tiêu Thiên Tuyết khẽ cười nói:



- Đương nhiên hắn biết.



- Vậy tại sao hắn không tiến vào?



Tiêu Thiên Tuyết chậm rãi lắc đầu:



- Hắn biết ta không muốn thấy hắn!



Dưa xanh hái sẽ không ngọt, mặc dù Đường Phong biết Tiêu Thiên Tuyết đang trốn ở nơi của thiếu nữ áo xanh, cũng không phá cửa vào, mấy ngày này tìm kiếm nàng đơn giản vì thương thế của nàng còn chưa lành, chỉ sợ nàng chạy khắp nơi sẽ dẫn phát thương thế mà thôi. Hiện giờ biết được nàng vẫn ẩn nấp ở Dung gia như cũ thì tất nhiên không cần phải lo nghĩ nữa.



Chỗ dược liệu này cũng đủ để cho nàng sử dụng, chỉ cần nàng khôi phục hoàn hảo thì lấy thực lực Linh Giai hạ phẩm của nàng chỉ cần cẩn thận một chút ở Linh Mạch Chi Địa cũng không có nguy hiểm gì, đương nhiên trước tiên là phải đánh đuổi toàn bộ các thế lực bên ngoài của Linh Mạch Chi Địa ra mới được! Nếu không thì mảnh đất này vĩnh viễn không có một ngày bình an.