Vô Thường

Chương 1029 : Nghe lén góc tường người ta

Ngày đăng: 21:48 21/04/20


Khấu Cửu này hẳn là loại người như vậy.



Linh Khiếp Nhan còn đang ngủ say bên trong, Đường Phong cũng không định đánh thức nàng, một mình đi xuống lầu dưới của khách sạn, tìm đến một quán trà trong Bái Nguyệt Thành ngồi xuống.



Qua một buổi chiều tìm hiểu Đường Phong vẫn không thể tìm được tung tích của Khấu Cửu.



Lúc trở lại khách sạn bình dân cũng là lúc thấy Linh Khiếp Nhan nằm ở trên giường ôm gối ngây người ra.



- Phong ca ca đi đâu lâu vậy?



Nha đầu quệt miệng hỏi.



- Ra thăm dò tin tức.



Đường Phong thở dài một hơi.



- Về nha đầu Tiểu Điệp hay sao?



Linh Khiếp Nhan cực kỳ thông tuệ, tuy rằng Đường Phong còn chưa nói với nàng nhưng nàng có thể đoán được vì sao Đường Phong sẽ ở chỗ này.



- Phải.



- Lần sau mang theo ta với, một mình ta ở chỗ này vạn nhất có người xấu xông tới thì phải làm sao bây giờ?



- Nhưng mà nàng buồn ngủ a.



- Ta thu nhỏ lại nằm ngủ trong lòng ca ca cũng được.



Trong lúc nói chuyện Linh Khiếp Nhan ngáp liền mấy cái, đầu vẹo xuống ngã trên giường.



Đường Phong lắc đầu, qua bên đắp cho nàng một cái chăn, còn mình thì ngồi một chỗ khoanh chân nhắm mắt tu luyện.



Vài ngày tìm kiếm ở trong Bái Nguyệt Thành chủ yếu là la cà khắp các quán trà cùng quán rượu, nhưng Đường Phong vẫn không thể tìm được hình bóng của người tên là Khấu Cửu kia.



Chẳng qua tìm một người cũng không gian nan đến thế, nhưng bởi vì thân phận Đường Phong tương đối mẫn cảm, trước đó vài ngày còn giết vô số cao thủ ở Linh Mạch Chi Địa, hiện giờ tới địa bàn người khác tất nhiên không thể hành sự quá mức kiêu ngạo, bây giờ hắn thế lực đơn bạc, lại ở trong một tòa thanh trì lớn như vậy, muốn tìm một người đơn giản vậy sao?



Năm ngày liên tiếp vẫn không thu hoạch được gì, Đường Phong nổi khùng thừa tiền chạy đến Xuân Hoa Lâu đối diện khách sạn bình dân.



Xuân Hoa Lâu là nơi mua tiếng cười, các cô nương ở đây trang điểm xinh đẹp, trang phục muôn màu muôn vẻ, đứng bên ngoài cửa lôi kéo khách vạn dặm vào trong. Loại địa phương ô tạp nhiều thứ thế này không thích hợp cho Linh Khiếp Nhan đi theo, nhưng cũng không thể để nàng lại ở trong khách sạn bình dân, cho nên Đường Phong bảo nàng thu nhỏ lại rồi chui vào trong ngực mình.



Gọi một cô nương, một bàn rượu và thức ăn, Đường Phong một bên ngồi chờ ở trong đại sảnh, một bên ngắm nhìn những cô nương thoạt nhìn xinh đẹp đang uốn éo nơi đây.



Những cô nương này rất nhiệt tình, đối mặt với bất kỳ ai các nàng đều vẫn vậy, dù cho khách nhân có là con cóc đi chăng nữa thì cũng phải tươi cười chào đón, huống chi Đường Phong lớn lên tuấn tú lịch sự, tất nhiên các nàng đều vui vẻ trong lòng.



Một nàng ngồi trên đùi Đường Phong tiếp hắn uống rượu, nhưng được một lúc thì bị Linh Khiếp Nhan vụng trộm cấu vài cái, đôi mắt ngập nước nói thầm:



- Trong lòng công tử hình như cất dấu kim châm…
- Đáng tiếc cái này là gỗ điêu khắc thành, nếu như nó là linh thạch điêu khắc thì coi như đáng giá để làm đồ chơi.



- Không quản cái này làm từ tài liệu gì nữa, Khấu gia ta hơn mười ngày nay chưa được gần gũi nữ sắc, hôm nay phải hảo hảo yêu thương ngươi.



Nụ cười dâm đãng của Khấu Cửu truyền tới.



- Ai nha nhẹ thôi, Khấu Cửu ngươi không biết thương tiếc người ta.



Cùng với một số âm thanh cởi quần áo thì tiếng động của âm thanh ân ái cũng truyền tới.



Nghe lén người ta làm việc thật sự không có đạo đức, khuôn mặt của Đường Phong nghe thấy đỏ tới tận mang tai, vừa mới thu liễm tâm thần thì bên cạnh lại truyền tới từng đợt hít thở ồ ồ.



Quay đầu nhìn, suýt chút nữa Đường Phong cười to thành tiếng, hắn thấy vẻ mặt của Linh Khiếp Nhan cũng vô cùng hồng nhuận, hô hấp trầm trọng không thoát được ra. Thậm chí Đường Phong còn thấy khí nóng phun ra từ trong mũi nàng.



Đưa tay vỗ vỗ trên đầu nàng, Đường Phong nói:



- Tâm tình yên tĩnh tự nhiên sẽ hạ hỏa.



- Ừm.



Lần này Linh Khiếp Nhan không làm càn, trái lại gật đầu hít một hơi sâu vào trong ngực ổn định tâm tình.



Một lát sau, Linh Khiếp Nhan thốt ra một câu khiến Đường Phong hộc máu:



- Thì ra động tình là cảm giác như thế này.



- Không nói không được sao!



Đường Phong trừng mắt nhìn nàng.



- Trước đây nầng chiếm thân thể của người khác cũng không phải chưa từng cảm nhận qua.



- Cái đó không giống nhau, đấy là thân thể của người khác, còn hiện giờ là thân thể của ta.



Biểu tình của Linh Khiếp Nhan rất chăm chú, trong giây lát liền biến sắc, nhẹ giọng nói:



- Có sát khí!



Vùng xung quanh lông mày của Đường Phong cũng rung lên, Linh Khiếp Nhan cảm nhận được sát khí này, tự nhiên hắn cũng cảm nhận được, chẳng qua nó rất nhẹ mà thôi, hiển nhiện là người này cố gắng ẩn tàng, nhưng mà vì sao phải ẩn dấu, nếu như muốn giết người cũng không có biện pháp che giấu.



- Không phải tới vì chúng ta.



Đường Phong lắc đầu, hắn đến đây lần đầu tiên, bình thường hành sự đều nhún nhường, tất nhiên không thể bại lộ hành tung.



Người trong giang hồ, sao tránh khỏi được đao kiếm, mỗi một người sống trong giang hồ đều nói rõ ràng chí lý, mặc dù cho ngươi là cao thù hay người kém cỏi cũng vậy, một khi đã kết thành hận thù với ai đó thì sẽ bị người ta trả thù hàng ngày. Số người trên giang hồ bị đánh lén mà chết mỗi ngày đều vô số không kể hết, việc đánh lén và phản đánh lén nhìn mãi cũng quen mắt, đây là chuyện thường xuyên diễn ra.