Vô Thường

Chương 1031 : Nhìn có chút nhìn quen mắt

Ngày đăng: 21:48 21/04/20


Trang phục của Khấu Cửu vô cùng qua quýt, trên người không có chỗ nào không hở, tuy rằng đang là buổi tối nhưng cũng có chút chướng tai gai mắt,



- Đa tạ ân công!



Dọc đường Khấu Cửu đã thay đổi xưng hô với Đường Phong. Hiện giờ chạy thoát khỏi đám người kia giữ lại được tính mệnh khiến cho hắn cảm động đến rơi nước mắt, lại từ trong câu nói của Linh Khiếp Nhan vừa rồi có thể phân tích được một nam một nữ này sợ rằng cũng không phải là người hiền lành.



- Đây là cái gì?



Trong lúc Khấu Cửu đang mặc quần áo, Linh Khiếp Nhan lôi quần áo và đồ dùng hằng ngày ở trong bọc đồ của hắn tìm được một vật, đặt trên tay ngắm nghía hiếu kỳ không ngớt.



Đường Phong liếc mắt nhìn lại, hắn căn bản cũng không quan tâm nhưng sau một khắc thì ánh mắt của hắn giống như bị thứ kia hấp dẫn.



- Đưa cho ta xem!



Đường Phong chộp thứ đó từ trong tay Linh Khiếp Nhan cầm qua xem.



Đây chỉ là một lệnh bài, chất liệu bằng gỗ tỏa ra một mùi thơm nhè nhẹ. Trên lệnh bài này khắc một con kim long đang giương nanh múa vuốt, thấn thái giống y như đúc, ở trên lệnh bài cũng không có một chữ viết, căn bản không nhìn ra được chút manh mối.



Để cho Đường Phong quan tâm không phải nguyên nhân gì khác, hắn đột nhiên nghĩ tới thứ này có chút quen mắt, dường như mình đã thấy qua ở nơi nào đó.



Rốt cục đã nhìn thấy ở nơi nào đây? Đường Phong suy nghĩ nửa ngày cũng không nhớ nổi, mấy ngày hôm nay quá nhiều chuyện tình xảy ra, mà trong hai năm gần đây mình một mực thu phục thần binh Ngự Thần, cho dù muốn lục lọi lại ký ức cũng không phải là chuyện dễ dàng.



Khấu Cửu mặc xong y phục đứng ở một bên, thấy Đường Phong đang trầm tư suy nghĩ tất nhiên không dám quấy rối.



Linh Khiếp Nhan lại không chút khách khí hỏi thăm:



- Này, đây là bảo bối huyền diệu mà ngươi cùng nữ nhân kia xem sao?



- Vâng vâng, thứ này không lọt vào mắt cô nương, chẳng qua tiểu nhân chỉ thuận lợi lấy được từ trên người một người mà thôi.



Khấu Cửu cúi đầu khom lưng nói.



Lúc trước nghe lén sát vách phòng của Khấu Cửu, Đường Phong và Linh Khiếp Nhan cũng nghe được hắn đàm luận về tấm lệnh bài này với Tiểu Thúy Nhi.




- Được rồi, ngươi đi đi, bây giờ không còn chuyện của ngươi nữa.



Đường Phong khoát tay áo về phía hắn.



- Ân công để tiểu nhân đi đâu bây giờ?



Khấu Cửu nhắn nhó không thôi:



- Nếu như lúc này tiểu nhân quay lại Bái Nguyệt Thành sợ sẽ bị người ta phát hiện.



- Cho nên ngươi còn muốn đi theo ta?



Đường Phong khẽ cười một tiếng chậm rãi lắc đầu.



- Cứu người cứu cho trót, đưa phật tới tận Tây Thiên, ân công cứu tiểu nhân ra khỏi biển khổ, vậy thì cứ để tiểu nhân ở bên cạnh làm giúp việc cho người, bản lĩnh khác tiểu nhân không có nhưng mà nhận biết sắc mặt người khác để nói chuyện thì cũng là hạng nhất.



- Ngươi nhìn xem sắc mặt hiện giờ của ta!



Đường Phong nhìn hắn cười cười.



- Nhìn ra cái gì không?



- A… Ha ha….



Khấu Cửu cười gượng không ngớt.



Không chờ cho Khấu Cửu nói thêm câu nào, Đường Phong nháy mắt với Linh Khiếp Nhan, hắn chợt ôm lấy vòng eo của nàng, tung người bay đi.



Âm thanh của Khấu Cửu truyền đến phía sau:



- Ân công chờ với! Ân công không nên bỏ ta a…