Vô Thường
Chương 1050 : Cầm tiền của phi nghĩa
Ngày đăng: 21:48 21/04/20
Mà đôi linh lung thủ của Chu Tiểu Điệp lại phù hợp với yêu cầu này, sợ rằng vì nguyên nhân như thế cho nên Chu Tiểu Điệp mới bị Liễu Như Yên coi trọng, sau đó là gặp phải chuyện tai ương vạ gió như thế này.
Cự ly từ Loa Thành tới Trảm Hồn Tông cũng không gần, lấy tốc độ của Đường Phong cũng phải mất ít nhất thời gian ba ngày mới tới được.
Hơn nữa bởi vì Liễu Như Yên cũng mới ly khai Loa Thành, cho nên Đường Phong sợ tốc độ quá nhanh sẽ có thể gặp mặt nàng, vì vậy mà hắn giảm tốc độ xuống, đến tận năm ngày sau mới tới được vùng lân cận của Trảm Hồn Tông.
Trảm Hồn Tông dựa vào núi sông, phong cảnh không tồi, thân là bài danh thứ hai trong bốn thế lực lớn, hơn nữa lại là một thế lực duy nhất tồn tại theo kiểu tông môn, nội tình bên trong Trảm Hồn Tông vô cùng sâu kín.
Ba nhà khác trong bốn thế lực kia tất cả đều tồn tại dưới dạng thế gia, bởi vì truyền thừa của gia tộc cho nên lộ ra vẻ đoàn kết hơn, Chiến gia là gia tộc cổ xưa được truyền đời hơn một nghìn năm, mà Tư Đồ Thiên Hà cũng gần trăm năm mới tấn chức thế gia.
Trảm Hồn Tông là thế lực duy nhất trong đám thế lực mạnh nhất chưa từng mất đi thế lực tông môn. Ở trong dĩ vãng cũng không ít các tông môn tiến nhập vào trong bốn thế lực lớn nhưng rồi vì đủ các loại nguyên nhân mà bị đánh bật ra ngoài.
Hàng năm tích lũy cùng không ngừng mở rộng khiến cho thế lực của Trảm Hồn Tông càng lúc càng khổng lồ.
Mà tông môn này cũng không quá khác so với các tông môn bình thường, nó ở trên một tòa linh mạch thuộc về một dãy núi. Ở trong mỗi ngọn núi đều có người của Trảm Hồn Tông lưu lại. Tất cả bọn họ đều là nhân vật có uy tín danh dự trong Trảm Hồn Tông, ai nấy đều mang theo đồ đệ của mình vào trong ngọn núi tu luyện hỗ trợ ít nhiều, thậm chí chẳng bao giờ xuất hiện ngoại trừ ở bên trong tông môn có đại sự phát sinh cần phải tập kết ở bên ngoài, còn bình thường đều ở trong ngọn núi tu luyện.
Nhìn qua có vẻ rời rạc nhưng thực chất vô cùng chặt chẽ, người ngoài căn bản không thể xong vào bên trong Trảm Hồn Tông.
Luận về nơi ở, Trảm Hồn Tông hoàn toàn xứng đáng là đầu lĩnh giang hồ, từ đầu tới cuối Trảm Hồn Tông chiếm phạm vi trải dài vài trăm dặm. Mà trong chỗ núi non mây bay trập trùng của Trảm Hồn Tông lại có một cái linh mạch tồn tại, chính bởi vì có linh mạch này tồn tai cho nên linh khí trong các ngọn núi vô cùng sung túc, các đệ tử tu luyện trong đó cũng càng thêm nhẹ nhàng.
Có thể nói linh mạch bên dưới dãy núi Phù Vân mới là căn cơ chân chính của tông môn, là một con át chủ bài chưa lật.
Đường Phong không biết rốt cuộc linh mạch này có phẩm chất thế nào, chẳng qua phỏng chừng cũng là một hoạt mạch, không biết nó so với linh mạch hình rồng trong sơn hà đồ của mình ai hơn ai kém.
Nếu như muốn trà trộn vào trong Trảm Hồn Tông thì Đường Phong tự nhiên không thể dùng tới bộ dáng vốn có của mình, bộ dáng này đã bị Liễu Như Yên thấy qua, nếu như cứ giữ nguyên như vậy mà đi vào thì không khác gì tự chui đầu vào lưới.
Hơn nữa thân phận hiện giờ của hắn là một đệ tử xuất chúng họ hàng xa của Dư gia, là được gia chủ đương nhiệm tiến cử tới đây bái sư học nghê, căn cứ vào những nguyên nhân này cho nên thực lực bản thân của Đường Phong cũng không được biểu hiện quá cao.
Dáng dấp của Đường Phong sớm đã thay đổi, lợi dùng năng lực làm giả từ trong cương tâm tìm được một âm hồn thích hợp, Đường Phong tùy tiện liền đổi lấy một diện mạo khác. Hiện giờ dáng dấp của Đường Phong vô cùng hàm hậu, mất đi cái khí chất nho nhã, hơn nữa nhìn qua vô cùng thành thật khiến cho người khác vừa nhìn là biết con người ngay thẳng, còn cảnh giới cũng chỉ là Thiên Giai trung phẩm mà thôi.
Bậc cảnh giới này, diện mạo hình dáng đều do Đường Phong tinh tế tuyển ra. Lấy thực lực lượng Linh giai hạ phẩm hiện giờ của hắn, trên người có hai đại công pháp lại có cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, muốn duy trì một người tu luyện chỉ có cảnh giới Thiên Giai quả thật không cần tốn nhiều sức, có thể nói Đường Phong muốn duy trì bao lâu là có thể được bấy nhiêu, không bao giờ gặp phải cảnh tượng cương khí thiếu hụt như trước đây nữa khiến cho năng lực làm giả này gặp phải tình huống mất đi hiệu lực.
Nhìn dãy núi Phù Vân liên miên không dứt trước mặt, Đường Phong hô lên một tiếng:
- Nha đầu, còn có kẽ hở nào không?
Linh Khiếp Nhan lộ ra cái đầu nhỏ nhắn nhìn quanh chỉ trong chốc lát rồi nói:
- Không có, nhìn không thấy vấn đề gì.
- Mang theo lễ vật?
Trong lúc Đường Phong xoay người định đi, hai sư huynh sư đệ mắt sáng ngời, vị sư huynh vội vàng tiến lên chặn ngang kéo cánh tay Đường Phong lại mở miệng nói.
- Đúng vậy.
Đường Phong vỗ vỗ vào ngực mình.
- Đều để tại chỗ này.
Hai sư huynh sư đệ liếc mắt nhìn nhau, vị sư huynh nói:
- Không biết vị huynh đệ này mang tới cho chấp sự đại nhân lễ vật gì? Có thể để cho ta mở mang kiến thức được không? Nếu như lễ vật tốt nói không chừng sẽ có cơ hội gặp mặt chấp sự đại nhân.
- Thực sự?
Đường Phong đại hỉ, nhanh tay móc ra một đống thứ đưa lên.
Không phải cái gì khác mà chính là linh thạch! Hơn nữa cũng không hề có linh thạch hạ cấp, tất cả đều là linh thạch trung cấp.
Những linh thạch này trên người Đường Phong cũng không có nhiều lắm, tuy rằng trước đây thu thập rất nhiều nhưng Linh Khiếp Nhan sớm đã đổi hết thành mặt hàng linh thạch cao cấp.
- A.
Nhìn thấy nhiều linh thạch như vậy, hai sư huynh sư đệ không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, hơn nữa Đường Phong phảng phất như không có phòng bị gì cả, còn đang cung kính dâng lên trước mặt.
Trong ngực của tiểu tử này vì sao ẩn giấu được nhiều linh thạch như vậy? Hai sư huynh sư đệ nhìn ngây người.
Một lát sau, Đường Phong mới dừng lại động tác, hắn chỉ vào một đống linh thạch ở trên mặt đất nói:
- Tất cả đều ở chỗ này.
Số lượng linh thạch trên mặt đât có khoảng hai, ba mươi khối, trong đó linh thạch trung cấp chiếm đa số, chừng tám phần mười, số còn lại đều là linh thạch cao cấp.
Dư gia của Loa Thành này… Xem ra nội tình cũng không hề nhỏ a, dĩ nhiên xuất thủ lành nghề như vậy! Trong lòng hai sư huynh sư đệ đều toát ra ý này.
Nhìn đống tài phú ở trước mặt, tròng mắt hai người đều đỏ hằn lên.
Tuy nói dãy núi Phù Vân cũng có linh mạch nhưng dù sao cũng không phải bao trùm toàn bộ phạm vi của Trảm Hồn Tông, nơi này là rìa ngoài cùng, tự nhiên không được linh mạch bao trùm tới, cho nên hai sư huynh sư đệ này tu luyện không được hưởng thụ phúc trạch của linh mạch.