Vô Thường

Chương 1053 : Dụ rắn ra khỏi hang

Ngày đăng: 21:48 21/04/20


Biện pháp này của Đường Phong cũng chỉ có thể hồ lộng hai người Đào Uyên và Vương Xuân có thực yếu kém một chút, chỉ cần cao thủ Linh Giai có hơi chút thực lực sẽ biết ngay, số lượng thần binh vô cùng thưa thớt, trong thiên hạ chỉ có mười kiện mà thôi, làm sao có khả năng xuất hiện tại chỗ này? Lại càng sẽ không phóng xuất ra kiếm khí yếu đuối như vậy.



Nếu như chuôi kiếm này là thần binh thì lấy hành vi vô lễ của Đào Uyên và Vương Xuân sớm đã bị đánh chết không có chỗ chôn, oai nghiêm của thần binh đâu thể khinh nhờn.



Một đạo rồi lại một đạo kiếm khí đánh tới, hai người Đào Uyên và Vương Xuân lại bị đẩy lùi liên tục, nhưng vừa ngã xuống bọn họ lại lập tức tiến tới.



Cuối cùng Đường Phong cũng biết được cái gì gọi là kiên nhẫn. Ngay cả khi Linh Khiếp Nhan gia tăng uy lực của kiếm khí cũng không thể ngào ngăn cản ý niệm thu phục thần binh trong đầu của hai người này.



Cho đến bây giờ trên hai người đã có vô số vết tích bị thương, tuy rằng không phải thương nặng gì nhưng nhìn qua vô cùng chật vật, chẳng qua hai người vẫn như cũ không hề nổi giận lại phóng tới trước một lần nữa.



Đường Phong thực sự không nhìn được, trong lúc hai người định tiến lên thì hắn lắc mình chặn lối đi của bọn họ.



- Cút ngay!



Tròng mắt Đào Uyên đỏ lừ, hướng Đường Phong gầm nhẹ:



- Thần binh là của ta!



Vương Xuân càng trực tiếp hơn, một kiếm đâm thẳng tới chỗ Đường Phong, xem ra hiện giờ không ai có thể ngăn cản hắn thu phục thần binh trước mặt.



Đường Phong hầu như phản xạ có điều kiện định bắt đối phương nhưng lại nghĩ có chút không thích hợp, hiên giờ chẳng qua mình mới là một Thiên Giai trung phẩm mà thôi, không thể biểu hiện ra thực lực quá mức mạnh mẽ, cho nên hắn chỉ có thể vội vội vàng vàng thối lui.



Hai người kia lại mượn cơ hội xông tới trường kiếm một lần nữa.



Thấy một màn như vậy, Đường Phong không khỏi lắc đầu, hắn dứt khoát đặt mông ngồi xuống, tùy ý cho bọn họ làm đi làm lại. Dù sao đi nữa lấy thực lực hai người này không có biện pháp đột phá được kiếm khí phong tỏa của Linh Khiếp Nhan. Cho dù để cho bọn họ làm đi làm lại cả đời cũng đừng mong lấy được thanh thiên binh này.



Mãi cho tới sáng sớm ngày hôm sau hai người Đào Uyên và Vương Xuân mới dần dần đình chỉ lại những động tác vô dụng đó. Vết thương trên người chi chít, nhìn qua vô cùng thê thảm, toàn thân một mảnh máu me, tất cả vết thương trên người họ đều do kiếm khí tạo thành, may mà vẫn chưa động tới gân cốt, đều bị thương ngoài da, chỉ cần điều dưỡng mấy ngày liền có thể lành lại.



Mà hiện giờ, hai người bọn họ đều nằm trên mặt đất thở phì phò từng hơi một, trải qua một thời gian dài lăn qua lăn lại như thế, cương khí hộ thân của hai người sớm đã tiêu tán, hiện giờ bọn họ như nỏ mạnh hết đà, căn bản không dám tới gần thanh trường kiếm, không còn cương khí hộ thân mà vẫn cứ tới gần chính là muốn chết.



May mắn chính là qua một thời gian lâu như vậy cuối cùng lý trí của bọn họ cũng đã phục hồi.



- Thanh thần binh này... Thật đúng là khó thu phục!



Đào Uyên như cá ngoi lên khỏi mặt nước, vừa nói chuyện vừa thở dốc.



Vương Xuân gật đầu liên tục:



- Sư huynh, xem ra chúng ta không qua nổi kiếm khí của nó.
Buồn cười chính là hai người Đào Uyên và Vương Xuân nghe được lời này vội vàng nịnh hót:



- Chấp sự đại nhân quả có nhãn lực thật tốt, hai người đệ tử dây dưa với nó cả đêm cũng không nghĩ tới nó là một thanh thần binh, quả nhiên ánh mắt của chấp sự đại nhân sáng như đuốc, chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra được điểm mấu chốt.



Dư Biển Chu thu hồi ánh mắt lạnh lùng nhìn Đào Uyên và Vương Xuân, hừ lạnh nói:



- Im miệng, chỉ bằng vào các ngươi cũng vọng tưởng muốn thu phục thần binh?



Sắc mặt Đào Uyên và Vương Xuân đại biến, bọn họ tự biết mình lỡ lời, nhanh chóng im miệng không nói nữa.



Phát hiện được thần binh không đi báo mà muốn tự mình thu phục, cuối cùng không thu phục được mới tới tìm Dư Biển Chu, chuyện này ở trong Trảm Hồn Tông chính là một cái tội lớn, may mắn là hiện giờ lực chú ý của Dư Biển Chu bị thần binh hấp dẫn nên trong đầu vẫn chưa có suy nghĩ trách phạt hai người.



Dư Biển Chu lại hừ một tiếng rồi mới quay đầu lại, hắn hít sâu một hơi rồi vô cùng cẩn thận bước tới gần thanh trường kiếm ở trước mặt.



Đào Uyên vội vàng nói:



- Chấp sự đại nhân cẩn thận, kiếm khí của thanh trường binh này rất mạnh.



Dư Biển Chu nghe được lại vận khởi cương khí hộ thân rồi mới nhẹ nhàng bước tiếp về phía trước. Tràng diện vô cùng yên tĩnh, Đào Uyên và Vương Xuân đè chặt tiếng hô hấp và tim đập, con mắt không chớp nhìn chằm chằm vào bước đi của Dư Biển Chu tới gần thần binh.



Dư Biển Chu cũng như thế, tuy rằng hắn là Linh Giai trung phẩm nhưng thần binh có uy lực lớn mạnh vô cùng, hắn cũng không dám bảo chứng lấy thực lực của chính mình có thể bình yên vô sự dưới kiếm khí của thần binh.



Tuy rằng chưa bao giờ thấy qua thần binh nhưng tin tức về nó cũng đã nghe không sót một chữ, có rất nhiều cao thủ vọng tưởng thu phục thần binh không được lại bị thần binh giết lại. Loại sự tình này vô cùng quen thuộc cho nên Dư Biển Chu không muốn chưa kịp tiếp cận nó thì đã chết.



Tình cảnh trước mắt nhìn qua làm người khác vô cùng lo lắng, khẩn trương phi thường, Đường Phong cũng tỏ ra thần sắc vô cùng chờ mong để phối hợp.



Thế nhưng chuyện khiến cho ba người Trảm Hồn Tông ngoài ý muốn chính là Dư Biển Chu cứ bước đi một mạch tới chỗ thần binh cắm trên mặt đất mà thanh thần binh căn bản không có động tĩnh.



- Không thích hợp a, tại sao lại không có kiếm khí đây?



Hai người Đào Uyên và Vương Xuân nghĩ vỡ đầu cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đêm qua bon họ tớii gần thần binh đều bị đánh bật trở về, một thân khí lực sớm đã tiêu tán, nhưng hiện giờ thần binh không thả kiếm khí ra cản lại.



Cho tới khi Dư Biển Chu rút thanh trường kiếm kia ra khỏi mặt đất, kiếm khí hung mãnh dị thường cũng không hề xuất hiện.



Một màn này khiến cho Đào Uyên và Vương Xuân nhìn ngây người.



Sắc mặt Dư Biển Chu vui mừng như điên cầm thanh trường kiếm, nhưng cũng không lâu sau thần sắc của hắn liền âm trầm, bởi vì hắn phát hiện thanh kiếm trên tay mình căn bản không phải là thần binh mà chẳng qua chỉ là một thanh thiên binh không tồi mà thôi.