Vô Thường

Chương 1060 : Quá ngây thơ rồi

Ngày đăng: 21:48 21/04/20


Lời nói còn chưa hết miệng của Diệp Lạc Hàn đã bị bàn tay nhỏ bé của Hạ Tử bưng lại, thần sắc Hạ Tử tràn ngập hạnh phúc:



- Không được nói nữa.



Đường Phong ở bên cạnh nghe được như bị chuột rút.



Tiểu cô nương quá ngây thơ rồi, lời thề của nam nhân giống như là mây khói, đó là chuyện chỉ có thể đi không có đường về, căn bản không vượt qua được khảo nghiệm.



Nhất là dưới tình huống như vậy mà phát lời thề độc, căn bản lời nói kia chính là rắm chó!



- Thực ra…



Hạ Tử cắn nhẹ môi, biểu lộ tình cảm của mình ra ngoài, thanh âm ôn nhu nói:



- Nếu như sư huynh thích tiểu sư muội cứ nói, ta cũng không ngại đâu.



- Nam nhân có ba bốn vợ là chuyện thường tình, chỉ cẩn trong lòng sư huynh có Tử nhi là Tử nhi đã rất mãn nguyện rồi.



- Có thật không?



Nguyên bản Diệp Lạc Hàn vừa thốt ra lời thề son sắt nghe điều này thiếu chút nữa nhảy dựng lên, lời vừa thoát ra khỏi miệng thì thần sắc cũng xấu hổ vô cùng, cười mỉa nói:



- Sư muội đang nói cái gì vậy?



Hạ Tử nói:



- Tử nhi rất nghiêm túc, muội biết huynh thích tiểu sư muội, tiểu sư muội tuổi còn trẻ mà lại nhỏ nhắn xinh xắn, hơn nữa lớn lên cũng có vẻ đẹp thanh thuần động lòng người, ai nhìn thấy đều sẽ thích. Không bằng chúng ta đi cầu sư phụ đem nàng với ta cùng nhau hứa gả cho huynh.



Diệp Lạc Hàn kinh ngạc nhìn Hạ Tử, chần chừ một lát rồi mới mở miệng nói:



- Tử nhi thực sự không ngại sao?
- Đó là ngươi tự mình hoang tưởng.



Chu Tiểu Điệp căm giận nói:



- Cho dù có thật một ngày ta tu luyện thành công, ta cũng sẽ không cảm tạ ngươi. Muốn ta cảm tạ chỉ có một người, đó mới chân chính là sư phụ của ta!



Người trong miệng Chu Tiểu Điệp chính là mình sao? Đường Phong nghe được vừa vui mừng vừa xấu hổ, lại nói tiếp từ khi thu nhập Chu Tiểu Điệp làm môn hạ vì sao chính mình không đi dạy bảo nàng, một thân thực lực hôm nay của Chu Tiểu Điệp cũng là do toàn bộ nỗ lực của chính mình.



- Ngươi….



Liễu Như Yên khẽ cười một tiếng:



- Tuy rằng người sư phụ kia của ngươi ta chưa từng gặp gỡ nhưng ta biết chắc hắn là kẻ không biết trọng dụng tài năng.



- Sưu…



Một tiếng xé gió vang lên, lời Liễu Như Yên vừa dứt thì Chu Tiểu Điệp đã động thủ. Bàn tay nàng bắn tới một kích còn chưa dứt, tất cả những thủ pháp ám khí mà Đường Phong dạy nàng đều được Chu Tiểu Điệp thi triển thỏa thích đi ra.



Liễu Như Yên ngồi ngay ngắn trên ghế, thân thể chưa từng động đậy chút nào, nàng chỉ dùng một tay giống như huyễn ảnh liền đánh rơi tất cả ám khí xuống mặt đất.



Chờ đến khi túi ám khí của Chu Tiểu Điệp trống rỗng thì nàng vẫn chưa bị một vết thương.



- Không cho ngươi nói bậy về sư phụ ta!



Chu Tiểu Điệp dùng ám khí không được, căm tức vô cùng.



Cương khí trong tay Liễu Như Yên bắn ra đem tất cả những ám khí hóa thành chất lỏng, nhẹ giọng nói:



- Thứ đó là hắn dạy ngươi sao? Thuật ám khí chỉ là một thứ tam giáo cửu lưu, căn bản không được tính là gì, người tinh thông ám khí làm sao có thể trở thành người tài? Ta không phải đang nói xấu hắn, mà chỉ đang giãi bày sự thực mà thôi.