Vô Thường
Chương 1067 : Thoát khỏi trảm hồn tông
Ngày đăng: 21:48 21/04/20
- Ha ha…
Tiếng cười giảo hoạt của Linh Khiếp Nhan truyền từ vị trí ngực của Chu Tiểu Điệp vang lên.
Cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy Linh Khiếp Nhan không biết từ lúc nàođã chạy trốn ra khỏi lòng Đường Phong đang ôm ngực của Chu Tiểu Điệp, dùng sức vuốt ve, Đường Phong cảm thấy bộ ngực nhỏ nhắn không lớn kia bị méo mó liên tục.
Khóe miệng Đường Phong không khỏi co quắp, Chu Tiểu Điệp càng bị kinh hãi hơn trực tiếp nhắm mắt lại hôn mê bất tỉnh.
- Đều do nàng làm chuyện tốt.
Đường Phong trừng mắt nhìn Linh Khiếp Nhan sau đó lại thu Chu Tiểu Điệp vào trong lòng.
Linh Khiếp Nhan bĩu môi nói:
- Lá gan của tiểu cô nương này cũng quá nhỏ.
Đường Phong cười khổ không ngớt, nếu không phải chính mình ở bên cạnh suốt quá trình trọng tố thân thể của Linh Khiếp Nhan thì bất kỳ ai khi nhìn thấy một người tí hon như thế đều không dám tin tưởng, hơn nữa hôm nay tâm tình của Chu Tiểu Điệp bất ổn, đầu óc lại choáng váng tất nhiên có phản ứng như vậy.
- Nhưng mà Phong ca ca, tiểu cô nương này đã trưởng thành rồi, ca ca muốn an bài thế nào?
Linh Khiếp Nhan ý vị thâm sâu hỏi thăm.
Đường Phong trừng mắt nhìn nàng:
- An bài cái gì, hiện giờ phải xử lý phiền toái trước mắt cái đã.
Người ta đều nói nữ nhân mười tám sẽ biến đổi, trước đâyĐường Phong còn không suy nghĩ tới nhưng hiện giờ cũng hiểuđược chỉ hai nắm không gặp mặt mà đồ đệ của hắn bất luận vềtâm trí hay thân thể đều đã trưởng thành thành một đại cô nương.
Năm đó lừa nàng từ giã Chu gia ra ngoài, chẳng qua lúc đó nàng mới mười lăm tuổi thôi. Hiện giờ đã tới tuổi hoa nhỏ nở bung, tỏa vẻ đẹp động lòng người nhất.
Nhớ lại chuyện tình vừa rồi Đường Phong cảm thấy có chút xấu hổ vô cùng. Nghiệt súc nha, tiểu điệp là đồ đệ của chính mình, làm sao có thể sản sinh hiểu lầm như vậy.
Chẳng qua còn có một phiền phức đang chờ Đường Phong đi giải quyết.
Trong lúc Diệp Lạc Hàn lên cơn dục vọng còn chưa thực hiệnđược với Chu Tiểu Điệp đã bị chết thì bên ngoài vài chục trượng có một người thấy được tất cả mọi chuyện vừa xảy ra ở phía sau một khối đá.
Hạ Tử! đêm khuya Diệp Lạc Hàn ra ngoài tự nhiên nàng lén lút theo tới đây. Diệp Lạc Hàn không phát hiện được tung tích của nàng không có nghĩa Đường Phong không phát hiện được.
Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, gió xuân thổi tới lại bắt đầu mọc lại. Hạ Tử thấy được tất cả mọi chuyện đã xảy ra, hơn nữa với nữnhân này Đường Phong không có một điểm thương tiếc nào cả, Chu Tiểu Điệp bị nàng đánh qua một cái tát, ban ngay đi hái dược liệu còn bị nàng rắp tâm đẩy Chu Tiểu Điệp vào chỗ chết, loại nữ nhân này nếu giữ lại tự nhiên là tai họa vô cùng.
Chẳng qua nàng cũng khá thông minh, tuy rằng bên ngoàiĐường Phong chỉ có cảnh giới Thiên Giai trung phẩm nhưng mắt thấy hắn dễ dàng giải quyết sư huynh của mình thì hận ý trong lòng cũng không dám bộc lộ, cũng không dám chạy tới trả thùmà chỉ cố gắng áp chế khí tức của mình núp sau tảng đá hy vọng có thể thoát được một kiếp này.
Nhưng sau một khắc Đường Phong liếc mắt tới địa phương nàng ẩn nấp, cái liếc mắt này khiến cho trái tim Hạ Tử thiếu chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực. nàng không xác định được chính mình cóbị phát hiện hay không, trong lúc chần chờ thì trên tay Đường Phong lóe lên một thanh phi đao, cổ tay hắn rung lên, ngay lập tức chuôi phi đao này bắn thẳng tới chỗ ẩn thân của mình.
Hạ Tử sợ hãi vội vàng từ tảng đá chạy ra ngoài, cuống quít vận khởi cương khí hộ thân, một mặt triển khai một mảnh kiếm võng một mặt chạy tới gian nhà của đại sư huynh. Nhưng đường đi của thanh phi đao này vô cùng quỷ dị, ngay cả kiếm võng của nàng kín mít như mưa rơi vẫn như cũ không thể ngăn cản được, thanh kim đao trực tiếp phá tan cương khí hộ thân của nàng đâm thẳng vào lưng, xuyên thấu qua lồng ngực của nàng.
Ngay cả rên Hạ Tử cũng chưa từng rên một tiếng, giống như một con diều đứt dây ngã xuống từ giữa không trung, nằm trên mặtđất không hề nhúc nhích.
- Sư phụ, hiện giờ chúng ta đi đâu?
- Tất nhiên là trở về nhà rồi.
Đường Phong cười cười.
- Khiến ngươi bị nhiều ủy khuất như vậy tự nhiên là sư phụ không đúng.
Chu Tiểu Điệp chậm rãi lắc đầu, đột nhiên nói:
- Sư phụ đưa ta trở lại đi.
Sắc mặt Đường Phong trầm xuống:
- Ngươi định quay lại Trảm Hồn Tông?
- Không phải.
Chu Tiểu Điệp cắn nhẹ môi nói:
- Chỉ là nếu người mang ta về thì Liễu Như Yên kia sẽ tới đây trảthù, đến lúc đó….
- Ngươi nghĩ rằng ta không đánh lại nàng sao?
Sắc mặt Đường Phong có chút biến đổi.
Chu Tiểu Điệp chần chừ nhìn Đường Phong nói:
- Nàng đã là Linh Giai thượng phẩm… Còn sư phụ mới chỉ là Linh Giai hạ phẩm, làm sao có thể đánh thắng được nàng đây.
Cho dù Đường Phong trong cảm nhận của Chu Tiểu Điệp trước kia vô cùng cường đại nhưng dù sao một Linh Giai hạ phẩm chống lại Linh Giai thượng phẩm căn bản không có hy vọng thắng lợi, nếu một ngày Liễu Như Yên tìm lại về Linh Mạch ChiĐịa thì sợ rằng không chỉ có Đường Phong gặp tai ương mà tất cả những người liên quan tới hắn đều gặp phải tai ương.
- Ngốc!
Linh Khiếp Nhan mắng một tiếng:
- Hai người kia đều là do Phong ca ca giết chết, nếu Liễu Như Yên muốn trả thù thì cho dù để ngươi trở lại Trảm Hồn Tông cũng không làm được chuyện gì! Đừng có nháo chuyện…
Linh Khiếp Nhan nói chuyện khiến cho Chu Tiểu Điệp nhìn nàng tràn đầy hiếu kỳ, trải qua một ngày một đêm đã dần dần quen thuộc với nàng. Dần dần Tiểu Điệp đã hình thành thói quen cómột người tí hon luôn có thể bỏ túi tồn tại.
- Thật là thú vị nha.
Chu Tiểu Điệp một mặt nhìn Linh Khiếp Nhan một mặt hỏiĐường Phong:
- Vì sao Linh tỷ tỷ lại có thể thu nhỏ lại được.