Vô Thường

Chương 1074 : Chuột chạy qua đường

Ngày đăng: 21:49 21/04/20


- Cổ U Nguyệt ngươi cút ngay lập tức, hôm nay ta bắt buộc phải giết người.



Hiển nhiên Liễu Như Yên bị Đường Phong mạo phạm vô cùng tức giận, nàng cũng là người đã trưởng thành nhưng chưa bao giờcảm nhận qua nỗi nhục nhã như thế, không chỉ y phục bị chém nát mà còn bị người ta nhìn thấy nội y bên trong, nếu không giếtĐường Phong thì làm sao sau này nàng có thể đi gặp người khácđược?



- Tỷ tỷ đã nói rõ ràng, nếu ngươi còn muốn giết hắn thì trước tiên phải qua được một cửa này của ta.



Cổ U Nguyệt cười lạnh một tiếng rút thanh cự kiếm đang cắm dưới đất lên, thanh cự kiếm hùng dũng oai vệ thuần túy do cương khí ngưng tụ đặt trên vai nàng nhìn qua có cảm giác vô cùng cường liệt.



- Ngươi không ly khai?



Tuy rằng lửa giận của Liễu Như Yên ngút lên tận trời nhưng cũng không hề vội vã hạ thủ mà chỉ nói một lần cuối cùng.



Cổ U Nguyệt nhếch cái cằm trơn tuột của mình lên khiêu khích nhìn Liễu Như Yên.



- Được, ngươi không tránh thì ngay cả ngươi ta cũng giết!



Liễu Như Yên vừa dứt lời thì thân hình giống như thiểm điện bay vọt tới, tróc ảnh thủ được triển khai, chưởng ảnh ngập trời đánh tới Cổ U Nguyệt.



Cổ U Nguyệt để cự kiếm hoành ngang trước ngực, quang mang êm dịu như làn gió thổi nhẹ bắn ra ngoài xẹt tới chặt đứt vài sợi tóc đen của Liễu Như Yên.



Hai nữ nhân cực mạnh trong bốn thế lực lớn đang liều chết chiếnđấu, Đường Phong thấy vậy liền thất thần.



Nữ nhân đánh nhau có đôi khí với với nam nhân còn kinh khủng hơn nhiều, nhất là nữ nhân có thực lực. Cả hai vị này đều lànhững người đứng đầu trong đám Linh Giai thượng phẩm, trong lúc toàn bộ thực lực triển khai, cương khí bắn ra cùng với thân ảnh dịch chuyển liên tục khiến cho trời đất mù mịt.



Sửng sốt một lúc Đường Phong mới nhớ tới việc chính của mình.



Hiện giờ Liễu Như Yên bị Cổ U Nguyệt kiếm chế thì mình vừa lúc có thể chạy trốn. hắn vội vã đi tới bên cạnh Chu Tiểu Điệp kéo lấy tay nàng đi, trước khi đi còn hướng tới Cổ U Nguyệt hô to:



- Đa tạ Cổ gia chủ, xin cáo từ!



- Đừng chạy bên kia!



Ánh mắt Cổ U Nguyệt thấy Đường Phong đang muốn chạy vềphía cửa vào Linh Mạch Chi Địa vội vàng mở miệng nhắc nhở.



- Tại sao vậy?



Đường Phong hồ nghi không giải thích được.



- Ngươi chạy bên kia chính là chui đầu vào chỗ chết, người của Tư Đồ thế gia và Chiến gia đang chờ ngươi ở đó.


Rốt cuộc bọn họ là ai Đường Phong cũng không rõ lắm nhưng thân là cao thủ Linh Giai thượng phẩm không có khả năng vô duyên vô cớ mà chạy tới địa phương này ở lỳ một chỗ. Chỉ có thểmột cách giải thích duy nhất đó chính là đang chờ chính mình chui đầu vào lưới.



Hư Thiên Lệnh quả có mê hoặc vô cùng lớn đối với bọn họ,Đường Phong căn bản không nghĩ tới được điều này cho nên trong thời gian ngắn hắn cũng đừng nghĩ trở lại được Linh Mạch Chi Địa.



Tuy nói trời đất bao la, xung quanh đều có chỗ ẩn thân nhưng số lượng người đi tìm Đường Phong vô cùng nhiều. Đường Phong phảng phất quấy tất cả mọi người trong thiên hạ lên như cho kiến vào trong chảo.



Không có biện pháp trở lại Linh Mạch Chi Địa, chỉ có thể nghĩbiện pháp bảo toàn chính mình và Chu Tiểu Điệp.



Năng lực làm giả dung mạo của Đường Phong cũng không còn tác dụng, hiện giờ hai người là mục tiêu vô cùng rõ ràng, chỉ thayđổi diện mạo của chính mình căn bản không làm nên trò trống gì.



Hắn bớt thời gian của chính mình lấy một chút khoáng thạch trong không gian Mị Ảnh đem ra để chế tạo một ít ám khí thích hợp giao cho Chu Tiểu Điệp, ám khí của Chu Tiểu Điệp cũng đãdùng hết. hiện giờ địch nhân quả nhiều, cho dù nàng chỉ là một Thiên Giai cũng phải bỏ ra chút sức lực, nếu không có những ám khí này thì nàng khó có thể bảo đảm được an toàn của chính mình.



Tiểu nha đầu cũng rất nỗ lực, nàng biết thực lực của chính mình hiện giờ có chút thấp nên lúc rảnh liền liều mạng tu luyện, bình thường vẫn rèn luyện thủ pháp sử dụng ám khí trong suốt thời gian chạy trốn. Mấy ngày nay Chu Tiểu Điệp có nhiều tiến bộ rõ rệt, điều này khiến Đường Phong vô cùng vui mừng.



Ở trong loại hoàn cảnh sinh tử thế này cũng có thể giúp cho người ta phát ra ý chí tự cường.



- Nếu mang theo Sơn Hà Đồ thì tốt rồi.



Đường Phong ngồi khoanh chân trong một sơn động mà hối hận không ngớt, hắn vẫn để Sơn Hà Đồ ở trong Dược Thần Tông, Hắc Phượng cũng ở nơi đó, nếu như lúc đầu mình mang theo Sơn Hà Đồ và Hắc Phượng thì ít ra hiện giờ còn có thêm chút trợ giúp.



Mà hiện giờ Đường Phong chỉ có thể dựa vào chính mình cùng với hơn mười bộ dược thi.



Thân ở trong sơn động mấy ngày trước vô ý phát hiện ra, hai người Đường Phong và Chu Tiểu Điệp đã sống trong đây được bốn ngày, bốn ngày này cũng khá nhàn nhã không bị người khác quấy rối, nếu khát thì có dòng suối nhỏ trong veo ở bên cạnh chảy róc rách, lúc đói bụng cũng có hoa quả dại ngọt ở trong núi, ngoại trừ ở đây có chút cảm giác hẻo lánh thì mọi thứ khác đều tốt.



Chỉ là thời gian an nhàn thế này không duy trì được bao lâu liền bị đánh vỡ sau một khắc.



Từng đợt âm thanh phần phật của ống tay áo truyền đến khiến lỗ tai Đường Phong giật giật, hắn không khỏi thở dài.



Tuy rằng sớm biết chính mình ẩn thân ở đây không được bao lâu sẽ bị phát hiện nhưng Đường Phong cũng không nghĩ tới nơi sơn cốc hẻo lánh thế này vẫn có người tìm tới nhanh như vậy.



Đường Phong đứng dậy, xoay sang đánh thức Chu Tiểu Điệpđang đả tọa:



- Đi thôi.



Tiểu nha đầu mở mắt:



- Lại có người đến nữa sao?



Đường Phong gật đầu xoay người đi vào trong sơn động.