Vô Thường
Chương 108 : Phong khởi vân dũng (thượng)
Ngày đăng: 21:39 21/04/20
Mấy lời chửi bậy thô tục còn chưa nói hết đã bị Tần Tứ Nương đánh một cái, vội nuốt lại vào bụng:
- Chẳng lẽ đây là tốc độ tu luyện của người xuất hiện
cương tâm lúc luyện cương nhất phẩm sao?
Tần Tứ Nương vẻ mặt ngưng trọng:
- Ta chưa từng gặp qua người nào xuất hiện cương tâm lúc luyện cương nhất phẩm cả. Lão Thang huynh có cương tâm lúc nào?
Thang Phi Tiếu nói:
- Luyện cương nhị phẩm hậu kỳ, lúc sắp tấn chức tam phẩm liền xuất hiện, sau khi xuất hiện cương tâm thì lập tức tấn chức tam phẩm, còn muội?
- Muội cũng vậy, chỉ trễ hơn huynh vài ngày!
Tứ Nương gật đầu.
những người xuất hiện cương tâm cùng phẩm, tư chất cũng có chút khác biệt, khác biệt thể hiện ở thời gian xuất hiện sớm hay muộn.
Mấy giai đoạn luyện cương lúc đầu tu luyện rất dễ, tấn chức cũng tương đối nhanh, cương tâm xuất hiện sớm một ngày thì tư chất tốt hơn một chút, một chút chênh lệch lúc đầu càng về sau càng kéo dài ra.
- Phong thiếu gia hắn đúng là một tên yêu nghiệt! Thành tựu ngày sau của hắn tuyệt đối còn cao hơn hai vợ chồng ta cộng lại, không, là cao hơn rất nhiều mới đúng!
Thang Phi Tiếu quả quyết nói.
Bạch Tiểu Lại thở dài một hơi, tuy bình ổn nhưng có chút không yên:
- Tiếu thúc, Tứ Nương, ta nói bí mật này cho hai người biết chính là muốn sau này nhờ hai người chiếu cố hắn một chút. ít nhất trước khi hắn có đủ bản lĩnh tự bảo vệ mình thì không để ai thương tổn tới hắn.
Thang Phi Tiếu và Tần Tứ Nương nhìn nhau. Tiếu thúc nói:
- Phong thiếu gia là ân nhân cứu mạng của Manh Manh, nếu ai muốn thương tổn hắn. vợ chồng chúng ta tuyệt đối không để kẻ đó toại nguyện, cho dù liều mạng này cũng sẽ bảo vệ hắn chu toàn. Chính là Tiểu Lại cô nương... Ta và Tứ Nương dù sao cũng là người ngoài, không thế mỗi giây mỗi phút đều ở cạnh hắn. Tiểu Lại cô nương ngươi cũng là Thiên giai sao lại không...
Bạch Tiểu Lại cười khổ một cái, không trả lời Thang Phi Tiếu mà trực tiếp xoay người đi về phòng.
Tần Tứ Nương chăm chú nhìn bóng lưng của nàng, nhỏ giọng nói:
- Nàng phải rời đi, nàng dù sao cũng là người của Bạch Đế thành, lần này rời Bạch Đế thành chỉ vì Diệp Trầm Thu. bây giờ Diệp Trầm Thu đã chết, nàng tự nhiên không còn lí do gì để lưu lại. Hơn nữa nàng và Đường Phong còn kém bối phận!
- Thao!
Thang Phi Tiếu mắng một tiếng:
- Chúng ta cũng kém bối phận đấy thôi, chuyện này thì liên quan gì chứ? Chẳng lẽ trên đời này còn có thứ gì có thể ngăn cản tình cảm chân thành hay sao?
- không giống.
Tần Tứ Nương lắc đầu:
- Sau lưng nàng còn có Bạch Đế thành, còn ta thì không có gì, huynh cũng vậy, cho nên chúng ta mới có thể ở cùng một chỗ, trong lòng Tiểu Lại cô nương vẫn còn một trở ngại, nếu nàng không vượt qua được thì không có khả năng ở lại bên cạnh Phong thiếu gia. Ai, đáng thương cho tâm tình nữ nhi khắp thiên hạ!
- Hay là đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn?
Trương Vạn Sơn vừa dứt lời liền phát hiện mình vuốt mông ngựa đã vuốt lên tận đùi rồi, quả nhiên Vạn Kiếm Phi liền trừng mắt nhìn hắn, Trương Vạn Sơn không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Tuy khó chịu trong lòng nhưng Vạn Kiếm Phi cũng không muốn nổi giận với Trương Vạn Sơn, chỉ lạnh giọng nói:
- Vạn Sơn huynh, hy vọng huynh có thể cử người đi cùng với vài vị đệ tử của Vạn Kiếm đường ta tìm kiếm nơi hạ lạc của thiếu môn chủ trên đường đi, có thể là thiếu chủ có chuyện gì đó nên mới trì hoãn chưa về.
- Tôn sử cứ yên tâm, ta sẽ cử tinh nhuệ trong nhà hộ tống cao đồ của quý môn tìm người.
Trương Vạn Sơn trầm giọng nói.
Vạn Kiếm Phi gật đầu, tuy trong lòng hắn vẫn cho rằng Biên Nam Phong nhất định có chuyện quan trọng mới trì hoãn hành trình, nhưng vẫn cảm thấy có chút không ổn, loại cảm giác này quả thực khiến hắn có chút thấp thòm không yên.
Hơn trăm người xuất phát ra khỏi Trương gia, dưới sự dẫn dắt của mười đệ tử Vạn Kiếm đường, tra xét một đường đi về Cự Kiếm Môn.
Mới chưa đầy một ngày, đến sáng ngày thứ hai, một trăm người này đã trở về.
Một đệ tử Vạn Kiếm đường trình lên một mảnh y phục nhỏ, Vạn Kiếm Phi vừa tiếp nhận, sắc mặt liền đại biến:
- Tìm thấy ở đâu?
Mảnh vải này rõ ràng là một phần trên bộ y phục Biên Nam Phong mặc hôm ấy, nhưng hiện tại, bên trên chẳng những dính đầy máu mà còn có dấu vết bị dã thú cắn xé.
Nhưng Biên Nam Phong sao có thể gặp dã thú gì được chứ?
Huống hồ bên cạnh Biên Nam Phong còn có tên xa phu là cao thủ Địa giai, ngoài ra còn có vài đệ tử tinh nhuệ, cho dù gặp phải dã thú gì đi nữa cũng sẽ không bị tổn thương gì mới đúng.
Tên đệ tử Vạn Kiếm đường kia đáp:
- Trong một rừng cây nhỏ cách Tĩnh An thành năm mươi dặm, hơn nữa, trong rừng cây còn có dấu vết xe ngựa đi qua, nhưng không phát hiện bóng dáng xe ngựa đâu cả.
Sau khi Đường Phong giết Biên Nam Phong, không biết nên giấu y phục và xe ngựa của chúng thế nào nên đuổi xe ngựa vào rừng cây, giết ngựa hủy thi diệt tích, y phục thì tùy tiện ném vào một chỗ kín đáo.
bởi vì biết, cái chết của Biên Nam Phong căn bản không giấu được người của Cự Kiếm Môn, dù sao chúng cũng không phải loại ngu ngốc.
chỉ cần người khác không nghi ngờ tới hắn là được.
Nói vậy thôi chứ Đường Phong có chủ động thừa nhận thì phỏng chừng không ai tin là hắn đã giết Biên Nam Phong.
Nhìn thấy mảnh vải dính máu này, Vạn Kiếm Phi hoàn toàn có thể khẳng định là thiếu chủ đã bị hạ độc thủ! Chỉ có điều hắn thật sự không rõ là kẻ nào lớn mật như vậy, dám ra tay với thiếu chủ Cự Kiếm Môn.
Tuy mấy năm gần đây Cự Kiếm Môn đắc tội không ít người, nhưng có thể giết hết cả toán người thiếu chủ dưới sự bảo hộ của Địa giai cao thủ như vậy thì chỉ có Thiên giai cao thủ mới làm được.
Mà Thiên giai cường giả trong phạm vi ngàn dặm quanh đây chỉ có hai người Lâm Nhược Diên và Bạch Tố Y mà thôi.
Hai người này thân là trưởng lão và tông chủ Thiên Tú, không lý nào lại chặn đường giết chết một tên hậu bối, nữ nhân Thiên Tú không thể làm những chuyện đê tiện như vậy được.
Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng Vạn Kiếm Phi biết rõ lần này đã xảy ra chuyện lớn rồi! Rất có khả năng môn chủ sẽ nổi giận toàn diện tấn công Thiên Tú, dù sao môn chủ chỉ có một đứa con trai cưng, mà hắn lại xảy ra chuyện trên địa bàn của Thiên Tú.