Vô Thường
Chương 1093 : Ngươi có thần binh?
Ngày đăng: 21:49 21/04/20
- Choang!
Một âm thanh phảng phất như dây cung vang lên trong tai mỗi người, chợt mọi người thấy được một thanh phi đao bay lơ lửng quỷ dị bên cạnh Đường Phong, ngay sau đó hóa thành một đạo lưu quang bay ra ngoài.
Tốc độ của đạo lưu quang này vô cùng nhanh, trong nháy mắt liền đánh vào trên đao mang của Chiến Khôn.
Sau một khắc chuyện tình khiến người ta kinh ngạc xảy ra, đao mang do Chiến Khôn bổ ra dĩ nhiên lại không địch lại được một đạo lưu quang quỷ dị, trong lúc hai thứ chạm vào nhau vang lên một tiếng nổ, nhưng mà dư thế của đạo lưu quang không giảm vẫn bay tới trước mặt Chiến Khôn.
- Tại sao có khả năng này?
Chiến Khôn vô cùng sợ hãi, vừa rồi cho dù đao mang của mình không xuất ra toàn lực nhưng cũng đã đến bảy thành công lực, một đao mang như vậy kể cả Linh Giai thượng phẩm như Cổ U Nguyệt và Liễu Như Yên cũng đừng mong đón tiếp dễ dàng, nhưng mà ma đầu này không chỉ tiếp được mà còn phá được nó thoải mái.
Đạo lưu quang này rốt cuộc là công kích gì, vì sao có thể mạnh như vậy?
Chiến Khôn căn bản không có thời gian ngẫm nghĩ, trong lúc vội vội vàng vàng hắn chỉ kịp bổ ra ba đạo đao mang!
Rầm rầm rầm...!
Thanh âm tiếng rầm vang lên liên tiếp, đạo lưu quang kia bị ba đạo đao mang đánh vào mới có thể hóa giải được.
Tranh...
Lại có một âm thanh kéo dây cung truyền tới, Chiến Khôn thấy một thanh trường kiếm lơ lửng quỷ dị bên cạnh Đường Phong, cùng với âm thanh này thì thanh trường kiếm kia cũng hóa thành lưu quang bay thẳng tới chỗ mình giống như thanh phi đao vừa rồi.
Đối mặt với công kích mạnh như vậy, Chiến Khôn nào dám chần chừ, hắn vội vã bổ ra ba đạo đao mang một lần nữa, khó khăn lắm mới hóa giải được công kích của Đường Phong.
Không chờ cho hắn thở ra một hơi, cái loại âm thanh lên dây cung giống như bùa chú đòi mạng lại vang lên.
Mà lúc này, có tới hai đạo lưu quang cùng nhau bắn tới!
Mạnh mẽ như Chiến Khôn cũng không thể nào bình tĩnh được, tốc độ của lưu quang bay quá nhanh, nhanh đến nỗi lấy thực lực của hắn chỉ có thể chống lại một đạo mà thôi, nếu vẫn còn đứng tại chỗ này thì khẳng định sẽ bị bắn trúng, trong lúc vội vội vàng vàng chỉ có thể tránh sang một bên, ngay sau đó hắn không lùi mà tiến tới công kích Đường Phong.
Đánh rắn phải đánh dập đầu, muốn chiến thắng được phải bắt kẻ cầm đầu, công kích của lưu quang cực kỳ hung mãnh cho nên Chiến Khôn chỉ có thể đánh chủ ý lên người Đường Phong.
Nhưng ngay cả khi thực lực của Chiến Khôn rất mạnh thì lúc chạy trốn ba đạo lưu quang cũng chỉ được chừng mười hơi thở liền bị lưu quang chặn đường một lần nữa, nỗ lực chống đỡ của hắn không có kết quả, máu tươi trên tay lại bắn ra.
Hai lần thụ thương cuối cùng cũng để Chiến Khôn thấy rõ được cục diện bất lợi của mình đang phải đối mặt. Từ khi hắn tu luyện thành công tới giờ còn chưa bị người khác đánh thành như vậy, trong dĩ vãng tất cả đều là hắn chiếm chủ động đánh địch nhân hoa rơi nước chảy. Nhưng mà lúc này chính mình lại bị một người trẻ tuổi truy đuổi chạy tới chạy lui, dáng vẻ vô cùng chật vật.
Thậm chí Chiến Khôn còn có chút hoài nghi không biết trước khi đối phương bị kiết sức thì chính mình còn có thể toàn mạng hay không? Hắn chưa từng xuất hiện qua cảm giác vô lực như lúc này, uy của thần binh quả nhiên danh bất hư truyền, căn bản không phải sức người có thể chống lại.
- Oa.
Một âm thanh truyền tới, cái người tuổi trẻ tên gọi Đường Phong kia lại phun ra một bãi máu tươi, sắc mặt càng thêm tái nhợt, động tĩnh này khiến cho gánh nặng trong lòng Chiến Khôn được hóa giải không ít, trong lòng hắn càng tin tưởng chính mình chỉ cần kiên trì liền đạt được thắng lợi.
Nhưng vào lúc này, trong đám người đang xem có một tiếng kêu truyền tới:
- Chiến tiền bối, theo như lời nói của người trước đây ai có thể giết được ma đầu này thì tất cả bảo bối mà hắn sở hữu đều thuộc về người đó, lời này có còn được tính không?
Tất cả mọi người nhìn thấy Đường Phong nhổ ra hai ngụm máu tươi, ai nấy đều muốn làm ngư ông đắc lợi.
- Tính!
Chiến Khôn rơi xuống đất, thân thể thoát khỏi lưu quang một lần nữa cắn răng đáp. Trong lòng hắn cùng vui vẻ, hiện giờ chính mình đang phát sầu vì không có biện pháp chu toàn như lại không nghĩ tới những người này lại muốn lên hỗ trợ.
Chiến Khôn căn bản không lo lắng thần binh sẽ bị người khác cướp đi, ngay cả đã đáp ứng trước mặt mấy nghìn người thì chính mình cũng có thể đánh chết Đường Phong trước khi người khác có động tác, ngược lại những người này xông lên có thể tiêu trừ không ít khí lực của người thanh niên kia.
- Được!
Người vừa hỏi kia hưng phấn không chịu nổi, hắn vung tay hô lên:
- Các huynh đệ đều đã nghe rõ chứ, Chiến tiền bối nói ai có thể giết chết được ma đầu thì thần binh sẽ thuộc về sở hữu của người đó! Lúc này ma đầu đang sức cùng lực kiệt, lúc này còn không lên thì đinh chờ tới khi nào!
- Giết!
- Thần binh là của ta!
Mấy nghìn người hò hét vang lên, theo tiếng kêu gọi của người vừa rồi tất cả mọi người đều đỏ lừ con mắt xông tới chỗ Đường Phong.