Vô Thường
Chương 1101 : Khéo léo
Ngày đăng: 21:49 21/04/20
- Huynh đài chớ trách!
Đường Phong thở dài chắp tay hướng thi thể, sau đó không khách khí rút ra một tia tàn hồn trong đầu hắn.
Người này mới chết không tới nửa canh giờ, tự nhiên ba hồn bảy vía của hắn còn chưa tiêu tán, Đường Phong rất nhẹ nhàng cô đọng ra âm hồn.
Thoáng kiểm tra một phen đột nhiên sắc mặt Đường Phong biến đổi mạnh.
Ở đây căn bản không phải là chỗ ở của tiền bối cao nhân như hắn suy nghĩ mà chính là Hư Thiên Điện. Nghe đồn Hư Thiên Điện trăm năm mới mở ra một lần, trong đó ẩn chứa vô số dị bảo hiếm quý, người trong thiên hạ đều tranh nhau tới địa phương này.
Mà người này tới đây chính là để tầm bảo trong Hư Thiên Điện, đáng tiếc thực lực của hắn quá thấp, cho dù đi theo sư huynh sư đệ đồng môn tới đây cũng phải chết.
- Tại sao lại tới Hư Thiên Điện?
Đường Phong nghi hoặc không giải thích được.
- Phong ca ca nói nơi này chính là Hư Thiên Điện?
Trong đôi mắt của Linh Khiếp Nhan toát ra quang mang.
Phàm là người biết Hư Thiên Điện thì đều biết rằng trong đó ẩn giấu tài phú vô cùng lớn.
- Phải.
Đường Phong gật đầu. Đột nhiên hắn nghĩ rằng sự tình có chút không đơn giản, nếu như chính mình trong lúc vô ý đi vào trong trận pháp na di, bị trận pháp truyền tới một địa phương không ai biết thì miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận.
Nhưng mà địa phương mình tới lại là Hư Thiên Điện, chuyện này vô cùng xảo diệu. Hơn nữa chính mình vẫn không hiểu trận pháp na di vận chuyển được nhờ linh khí từ đâu tới.
Trận pháp na di không có khả năng vô duyên vô cớ vận chuyển, nếu nói như vậy thì lúc đầu khi mình đại chiến với Chiến Khôn, nhiều người tu luyện vây quanh như thế chắc chắn phải có mấy người đi qua địa phương có trận pháp này, tại sao hết lần này tới lượt khác lại là chính mình bị trận pháp na di đưa tới đây?
Trong nháy mắt, Đường Phong mơ hồ suy đoán ra nguyên nhân rồi lại không dám khẳng định.
- Phong ca ca, chúng ta đi... Tìm bảo sao?
Vẻ mặt Linh Khiếp Nhan tràn đầy chờ mong hỏi thăm, phàm là người có chút máu mạo hiểm đều không có khả năng bình thản khi tới địa phương này.
- Vào trong núi bảo sao có thể về tay không?
Đường Phong khẽ cười một tiếng, không nói trước mình có năm khối Hư Thiên Lệnh, huống chi có người muốn chính mình tới nơi này thì mình cũng không thể phụ lòng chờ mong của người khác, Đường Phong còn muốn xem hắn muốn chính mình làm cái gì?
Một khi đã quyết định đi tầm bảo thì tự nhiên Đường Phong mang theo Linh Khiếp Nhan hành động. Hắn từ trong âm hồn của người nọ biết được Hư Thiên Điện mới mở ra vào mấy ngày trước, cũng chính là cái ngày mình bị đưa tới đây.
Người nọ cười khổ một tiếng:
- Mong huynh đài nhất định phải tin tưởng ta, chuyện này liên quan tới tính mạng của ta.
Đường Phong suy nghĩ chỉ trong chốc lát, gật đầu noi:
- Được, vậy thì ta đứng tại chỗ này.
Vẻ mặt người này ôn hòa hiền hậu, nhìn qua cũng không có cái gì gian trá, tuy rằng nói thấy người thấy mặt không thấy được lòng, trên đời thường có rất nhiều người tướng mạo ôn hòa nội tâm gian trá nhưng Đường Phong nghĩ người này không phải vậy, hơn nữa chính mình chẳng qua chỉ đứng tại chỗ, lại không có nguy hiểm, tin hắn một lần cũng không sao.
- Đa tạ huynh đài.
Người nọ thấy Đường Phong đáp ứng, sắc mặt không khỏi buông lỏng vội nói:
- Vậy mong huynh đài chờ trong chốc lát, thật vất vả mới tìm được kiện bảo bối đầu tiên, ta phải lấy được cái đã.
- Ngươi cứ tự nhiên.
Đường Phong gật đầu.
Người nọ mỉm cười cảm kích, lập tức quay đầu lại đưa tay bắt lấy thanh trường kiếm đang phiêu phù trươc mặt, nhưng tình cảnh lúc đầu lại tái diễn. Cự ly của trường kiếm cách xa vị trí của hắn, mặc kệ hắn nỗ lực thế nào cũng không thể chạm được vào trường kiếm, luôn luôn có một chút khoảng cách tồn tại giữa người và vật.
Nếu như chỉ có một mình hắn trong gian phòng thì từ từ lấy cũng không có vấn đề, nhưng hiện giờ trong phòng còn có Đường Phong. Người này rất sợ Đường Phong chờ lâu sẽ không tuân theo chữ tín rời đi cho nên trong lúc vội vội vàng vàng vươn tay bắt kiếm đều không chạm được vào, mồ hôi trên trán toát ra thành dòng.
- Huynh đài ngươi đợi thêm một lát, chỉ một lát nữa thôi!
Người nọ quay đầu lại cười lấy lòng căn dặn Đường Phong, chợt hắn cởi áo ngoài của mình làm thành cái roi vung về phía trước.
Dù sao cũng là người tu luyện cảnh giới Thiên Giai thượng phẩm, chút chính xác cũng phải có, y phục của hắn được xoắn lại thành một cây roi dài cuốn lấy thanh trường kiếm chuẩn xác, thần sắc người này trở nên vui vẻ liền mạnh tay thu về.
Nhưng trường kiếm vẫn như cũ không bị sứt mẻ mà ngược lại y phục vị kiếm phong làm rách ra, theo một tiếng xoẹt nhỏ đã bị trực tiếp cắt đứt.
- Ai...
Người này nhiều lần vẫn không lấy được trường kiếm, lại để một người xa lạ như Đường Phong chờ ở bên cạnh, trong bất đắc dĩ sinh ra ý thối lui.
Đường Phong nhìn nửa ngày cũng cảm thấy dở khóc dở cười, lúc này không khỏi mở miệng hỏi:
- Sàn nhà ở đây không thể khởi động tùy ý đúng không?
Đường Phong có suy nghĩ như vậy bởi vì từ khi hắn bước chân vào cũng không có động tĩnh nào khác. Nếu hắn có thể tùy ý đi lại thì làm sao lấy một thanh trường kiếm gian nan như thế?