Vô Thường
Chương 1106 : Bà con xa không bằng láng giềng gần
Ngày đăng: 21:49 21/04/20
Có thể nói, một viên đan dược này có thể mạnh mẽ giúp người khác đề thăng tới trình độ Linh Giai. Từ điểm này nhìn lên, công hiệu của Tinh Thần Thiên Nguyên Đan không bằng Kiền Nguyên Sinh Linh Đan.
- Đường huynh thu đan dược rồi, chúng ta cũng nên đi ra.
Đoạn Tây Lâu nhắc nhở một tiếng liền chạy tới chỗ nghỉ tạm của mình trong tuyệt thất thu thập toàn bộ vũ khí linh thạch, đóng gọi lại rồi đứng lên.
Đường Phong gật đầu, chờ Đoạn Tây Lâu đi trở lại bên cạnh thạch liên thì thạch liên chậm rãi hạ xuống, hướng tới mặt đất sụt dần.
Cho tới khi tất cả mọi thứ đều khôi phục như cũ thì khối Hư Thiên Lệnh được đặt ở trong chỗ lõm đột nhiên cạch một tiếng rồi vỡ vụn.
- Hư Thiên Lệnh chỉ có thể sử dụng được một lần.
Đoạn Tây Lâu thấy cảnh này liền mở miệng giải thích.
Chuyện này cũng bình thường, dù sao trong tuyệt thất có dấu trọng bảo, nếu như Hư Thiên Lệnh có thể sử dụng vô hạn thì những bảo bối trong tuyệt thất đều sớm bị người khác lấy hết, cũng sẽ không tồn tại loại tuyệt thất như vậy.
Hơn nữa Đường Phong mơ hồ nghĩ ra thứ để mở cơ quan then chốt chính là bức tranh khắc hình kim long ở trên Hư Thiên Lệnh, chính bởi vì nó chạy ở trong gian phòng cho nên cơ quan then chốt mới bị mở, hiện giờ kim long đã biến mất không thấy đâu, tự nhiên Hư Thiên Lệnh cũng không còn dùng được nữa.
Âm thanh răng rắc truyền tới bên tai, của phòng vẫn đóng chặt cuối cùng cũng mở ra.
Để trễ sinh biến. Hai người Đường Phong và Đoạn Tây Lâu nhanh chóng chạy, một trước một sau liền thoát ra khỏi tuyệt thất.
Hít thở không khí trong lành bên ngoài xong, cho dù là Đường Phong hay Đoạn Tây Lâu đều cảm thấy chính mình như vừa được hồi sinh.
Vừa rồi đi nhầm vào trong tuyệt thất, nếu không phải trên người Đường Phong có Hư Thiên Lệnh thì kết cục của hai người không cần nghi ngờ chắc chắn sẽ bị chết sống ở bên trong giống như chủ nhân mấy bộ hài cốt kia, cho tới một trăm năm sau, thậm chí thời gian lâu hơn mới có người phát hiện.
- Ta đã thấy.
Đại hán bị gọi là tam thúc gật đầu.
- Di, nhìn những thứ trên người hắn, thu hoạch thật phong phú nha.
Có người thấy Đoạn Tây Lâu mang theo một đống đồ không khỏi đố kỵ ước ao.
- Tiểu tử này có vận khí thật tốt, tại sao chúng ta đi tìm nhiều gian phòng như vậy chẳng qua mới chỉ thu được một quyển bí tịch võ điển không đủ đẳng cấp?
Đại hán căm giận không ngớt.
Nhóm bọn họ vốn có mười mấy người, tìm đủ hơn mười gian phòng nhưng lại chỉ chiếm được có một thứ đó còn tổn hại mất bốn người, ngược lại Đoạn Tây Lâu đồng hành cùng một người xa lạ thu hoạch lại nhiều hơn bọn hắn không biết bao nhiêu lần, hai bên so sánh với nhau tất nhiên khiến cho đại hán vô cùng phiền muộn.
- Tam thúc, trong Hư Thiên Điện vô cùng hung hiểm. Đoạn gia vốn đã neo người, nếu tiểu tử Đoạn gia này bị chết tại đây thì chẳng phải bọn chúng sẽ không có người nối nghiệp sao?
Ánh mắt người vừa mở miệng lúc trước đảo liên tục, vẻ mặt ác ý nói một câu.
- Ngươi muốn nói cái gì?
Đại hán quay đầu nhìn hắn.
- Ý của đệ tử chính là, nếu Đoạn gia cùng Vương gia ta ở gần nhau thi coi như cũng có quan hệ, tục ngữ nói bà con xa không bằng láng giềng gần, hiện giờ Vương gia người đông thế mạnh, tất nhiên nên trông nom hắn mới phải, Đoạn gia đã khác với ngày xưa, nếu như Đoạn Tây Lâu bị chết tại chỗ này thì không phải đàn bà Đoạn gia sẽ khóc lóc muốn chết hay sao? Người Vương gia ta thiên tính thiện lương, sao có thể để thảm kịch này phát sinh?