Vô Thường

Chương 111 : Thang phi tiếu tội nghiệp (thượng)

Ngày đăng: 21:39 21/04/20


Năm đó bọn họ tới nơi nào, nơi đó nhất định nổi lên một trận gió tanh mưa máu.



Chính là mười năm trước cả hai đồng thời mất tích, sau đó chẳng còn chút tin tức gì, không ngờ lại gặp được một người trong đó ở Thiên Tú.



Gặp phải hắn thì mình còn đường sống sao? Giống như nhìn thấu tâm tư của Vạn Kiếm Phi, Thang Phi Tiếu nói:



- lão Thang ta từ mười năm trước đã không giết người nữa, điều kiện tiên quyết là kẻ khác không chọc giận ta!



Vạn Kiếm Phi nghe vậy liền chấn động, vội vàng nói:



- Vãn bối không biết tiền bối tôn giá nơi này, nếu như biết được thì nhất định không tới đây quấy rầy tiền bối.



- Nhận một chiêu của ta mà không chết, ta cũng không ra tay với ngươi nữa!



Vạn Kiếm Phi mừng rỡ, không ngờ được mình gặp phải sát thần Cách Không



thủ mà vẫn toàn mạng, vội vàng kính cẩn nói:



- Đa tạ ân tha mạng của tiền bối.



Có Cách Không thủ ở đây thì kế hoạch lần này của tông môn xem ra không thể thực hiện được.



Vạn Kiếm Phi cũng không dám lưu lại trước mặt Thang Phi Tiếu, sau khi nói xong lập tức rời khỏi, phải trở về báo tin cho Biên Vô Huyết, bằng không những người đó tới bao nhiêu cũng chỉ có chết mà thôi.



Vừa xoay người lại, sau lưng lại bay tới một thanh trường kiếm đỏ sậm, thanh trường kiếm này bay tới vô thanh vô tức, bản thân lại vô cùng linh động.



Vạn Kiếm Phi chỉ lo đề phòng Thang Phi Tiếu, căn bản không nhận ra thanh trường kiếm này đang bay tới.



Trường kiếm trực tiếp xuyên qua tim của Vạn Kiếm Phi.



Thanh trường kiếm kia xuyên qua người Vạn Kiếm Phi cứ như xuyên qua một khối đậu hủ, bản thân không hề vấy máu, trước mặt Vạn Kiếm Phi vòng ngược lại theo đường cũ.



Vạn Kiếm Phi đổ xuống.



Thang Phi Tiếu nói:



- Ta sẽ không giết người, nhưng phu nhân của lão tử thì có!



Trong phòng lại truyền tới tiếng quát của Tần Tứ Nương:



- lão Thang ngươi làm gì vậy hả? Sát khí nồng như vậy, ngươi muốn tạo phản sao? không biết như vậy sẽ khiến Manh Manh buổi tối gặp ác mộng à?



Thang Phi Tiếu vội vàng thu lại sát khí trên người, cong lưng xoa tay đi vào phòng, mở miệng nịnh nọt:



- Phu nhân đừng nóng giận, ta đáng chết, ta sai rồi.



Chờ Thang Phi Tiếu trở lại phòng, Đường Phong mới mở cửa phòng ra ngó nghiêng.



Lúc Vạn Kiếm Phi tới quả thật hắn không phát hiện, bất quá lúc Thang Phi Tiếu vừa động sát khí hắn lập tức cảm thấy không đúng.



Trong phòng còn có Tiểu Manh Manh nên Đường Phong không dám mở cửa ra xem đã xảy ra chuyện gì, chờ tới lúc Thang Phi Tiếu xử lý xong rồi Đường Phong mới hiện thân.



- không ngờ còn có người nửa đêm chạy tới đây tìm chết.



Đường Phong rung đùi đắc ý một phen, trên vai là tiểu linh thú, tay cầm vò rượu, mình uống một ngụm, Đậu Đậu lại cúi người hút một ngụm.


Tần Tứ Nương vươn tay nhéo Thang Phi Tiếu một cái.



Thang Phi Tiếu tức khắc mặt ủ mày ê, thở dài chắp tay với Đường Phong, miệng nói:



- Phong thiếu gia, xin ngài mau cho lão Thang ta một lý do chính đáng đi, để lão Thang ta nuốt được cục tức này, không thì tối nay ta làm sao ngủ được đây?



Cách không thủ Thang Phi Tiếu, Thiên Sát Thần của Đại Tuyết cung năm đó, giờ phút này lại lộ ra vẻ mặt như một thiếu nữ bị mười mấy đại hán khỏe mạnh hung hăng chà đạp, lại giống như oán phụ trong khuê phòng mười mấy năm chưa được thỏa mãn, vẻ mặt muốn đáng thương bao nhiêu thì có bấy nhiêu đáng thương, khiến cho người nhìn thương tâm, người nghe rơi lệ, khiến lòng người nảy sinh thương tiếc, vạn phần đồng tình.



Đường Phong cùng biết hiện tại không phải lúc nói đùa, lập tức hít sâu một hơi, trầm giọng nói:



- Sau khi trời sáng sẽ có đại địch tiến công Thiên Tú!



- Cự Kiếm Môn?



Bạch Tiểu Lại nhướng mày.



- Đúng vậy.



Đường Phong gật đầu.



Thấy vẻ mặt nghiêm túc của hai người, Thang Phi Tiếu và Tần Tứ Nương cũng vội hỏi rõ tình huống.



Đường Phong chi đơn giản thuật là lại một lần ý đồ của Cự Kiếm Môn, sau đó mở miệng nói:



- Bọn họ hiện tại đã ra tay, tới lúc trời sáng sẽ tiếp cận Thiên Tú.



Thang Phi Tiếu cười lạnh một tiếng:



- Có lão Thang ta ở đây, đến bao nhiêu cũng vậy. Đúng rồi, bọn chúng tổng cộng sẽ tới bao nhiêu người?



Đường Phong nhìn Thang Phi Tiếu, giơ ngón tay lên, thản nhiên nói:



- không nhiều lắm, ba ngàn người! Trong đó có bốn Thiên giai, một người là Thiên giai trung phẩm, ba người là Thiên giai hạ phẩm!



Bạch Tiểu Lại cả kinh nói:



- Nhiều như vậy sao?



Thang Phi Tiếu và Tần Tứ Nương cũng nhíu chặt mày.



Thiên Tú hiện tại tổng cộng chỉ có hơn hai ngàn đệ tử, gần một nửa vẫn còn ở luyện cương kỳ, có thể nói là chưa đủ lông cánh.



Mà đối thủ lần này lại xuất động ba ngàn người, lại thêm bốn Thiên giai cao thủ dẫn đầu.



Thật ra Thang Phi Tiếu và Tần Tứ Nương không sợ mấy kẻ này.



Chính là nhiều người như vậy tới Thiên Tú nhất định sẽ gây nên một trận hỗn chiến, một khi đã bắt đầu chiến đấu thì không phải chuyện mấy Thiên giai cao thủ bọn họ có thể lo toàn diện, Thang Phi Tiếu và Tần Tứ Nương có lợi hại cỡ nào đi nữa cũng phải để một người ở lại bảo vệ Manh Manh, nói cách khác, bọn họ chỉ có thể cử ra một người giúp Thiên Tú.



Mà một người thì có thể giết được bao nhiêu địch nhân kia chứ? Đến lúc đó một khi toàn bộ cao thủ Thiên Tú bị giết sạch dù môn phái này không bị hủy diệt thì cũng coi như hết.



- Phong thiếu gia, ngươi muốn bọn ta làm gì?



Thang Phi Tiếu vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Đường Phong.



- Giết chết cao thủ Thiên giai và Địa giai của đối phương!