Vô Thường
Chương 1110 : Yêu quý sinh mệnh, rời xa ma đầu
Ngày đăng: 21:49 21/04/20
- Thực sự vãn bối không biết phân biệt.
Đường Phong lộ ra biểu cảm đau khổ.
Vương Bá nhìn Đường Phong, cười lạnh nói:
- Không nói? Không có vấn đề, lão tử chỉ cần biết ngươi có phần bản lĩnh này là được, ngươi sẽ thay Vương gia ta bán mạng tầm bảo! Ngươi có thể tìm được thứ tốt cũng đều do phúc khí của Vương gia ban cho, nếu không phải chúng ta ban cho thì làm gì ngươi có phần vận khí này? Lấy tất cả những thứ ở trên người hắn ra đây, những thứ đó nên là của Vương gia!
Vương Bá ra lệnh một tiếng, đám đệ tử Vương gia sớm đã đỏ mắt nhất tề xông tới Đường Phong, ai nấy đều muốn cướp đoạt tất cả những thứ hắn có được trong khoảng thời gian vừa rồi.
Đám đệ tử Vương gia vội vàng như vậy, đố kỵ như thế cũng bởi một phương diện khác do người đồng tộc chết ngay trước mặt mình.
Không chờ cho bọn họ nhào tới trước mặt Đường Phong, đột nhiên Đoạn Tây Lâu lắc mình chắn chính giữa hai bên.
- Ngươi muốn tìm cái chết sao?
Vương Bá lộ vẻ hung ác âm trầm nhìn về phía Đoạn Tây Lâu.
Thần sắc Đoạn Tây Lâu hoảng hốt rồi lại lập tức trấn tĩnh, chắp tay nói:
- Bá phụ, Đoạn gia và Vương gia là thế giao, trăm năm qua Đoạn gia bị Vương gia để ý không ít, bá phụ muốn thứ gì của Tây Lâu thì Tây Lâu cũng không dám nói gì. Nhưng mà vị Đường huynh này là người ngoài, tất cả những thứ đó đều do hắn mạo hiểm sinh mạng mới có thể tìm được, Tây Lâu xin bá phụ tuân thủ lời hứa ban đầu.
- Hứa hẹn? Hứa hẹn cái gì?
Vẻ mặt Vương Bá bất chấp đạo lý.
- Trước đây bá phụ đã nói qua, chúng ta cùng kết bạn cùng đi, ai tìm được gì thì thứ đó sẽ trở thành của người đó, cho nên...
Đoạn Tây Lâu còn muốn nói tiếp nhưng làm sao Vương Bá cho hắn có cơ hội, Vương Bá khoát tay chặn lại nói:
- Lão tử nói lại thì sao? Hiện giờ lão tử đổi ý!
- Người không thể nói không giữ lời!
Đoạn Tây Lâu cố gắng tranh cãi.
Đường Phong đang ngưng tụ một đoàn kiếm khí ở trong người chuẩn bị liều chết chiến đấu cùng với địch nhân lại không nghĩ tới hắn hô lên một tiếng liền xoay người chạy bỏ mặc mình.
Bóng lưng thì bóng lưng đi, Đường Phong cũng không quan tâm tới điều này, một tiếng xoẹt vang lên, trường kiếm bén nhọn chém ra một đạo kiếm quang bay tới thân thể của Vương Bá.
Tốc độ chạy trốn của Vương Bá sao có thể so bì được với kiếm quang?
Hét thảm một tiếng, Vương Bá há mồm phun ra một đám máu tươi, thân thể lung lay ngã rầm xuống mặt đất. Chờ đến khi hắn tập tễnh đứng lên thì đã thấy ma đầu Đường Phong vọt tới trước mặt của chính mình, ma đầu Đường Phong giơ cao trường kiếm trên tay bổ thẳng xuống gáy chính mình.
Tròng mắt của Vương Bá trợn trừng, hắn vô cùng sợ hãi, cương khí hộ thân căn bản chưa từng vận khởi, mắt nhìn trân trân vào thanh trường kiếm đang chém tới cái cổ của chính mình.
Ngược lại Đường Phong vẫn cẩn thận vận khởi ra Duệ kim khí của lực lượng cương tâm, Duệ kim khí không gì không phá được, gáy của một người bình thường sao có thể chống lại?
- Ma đầu Đường Phong quả nhiên danh bất hư truyền.
Vương Bá ngơ ngẩn nói một câu liền tắt thở, thân thể của hắn ngã xuống mặt đất, máu tươi phun lên trời như suối.
- Tại sao... Dễ giết như vậy.
Đường Phong chau mày, hắn có chút cảm giác không thể tưởng tượng nổi.
Lấy thực lực hiện giờ của hắn muốn đối pho với Linh Giai hạ phẩm xác thực không cần phí nhiều sức nhưng mà cũng không đến mức đơn giản dễ dàng như vậy.
Nếu Vương Bá phản kháng lại, lấy thân thể đang thụ thương của mình sợ rằng còn phải cố gắng đánh một hồi mới có thể kết thúc, nhưng hắn không nghĩ tới Vương Bá không hề có nửa điểm phản kháng trong đầu, cho nên sự tình mới trở nên đơn giản như thế.
Từ lúc nào tên của chính mình đã dọa người như vậy? Đường Phong cười khổ không ngừng, cục diện biến thành như thế không phải điều hắn mong muốn, cũng không phải điều hắn suy nghĩ.
Bên này Đường Phong giải quyết đám đệ tử Vương gia và Vương Bá trong nháy mắt, còn bên kia Đoạn Tây Lâu và một đệ tử Vương gia vẫn đánh nhau long trời lở đất, khí thế hừng hực. Hai người cùng có thực lực Thiên Giai thượng phẩm cho nên sức chiến đấu cũng sàn sàn như nhau, trong cuộc chiến sinh tử tự nhiên không có khả năng phân ra thắng bại nhanh chóng.
Mà đến khi Đường Phong giải quyết hết các đối thủ của mình, hắn quay đầu nhìn lại về phía bên kia khiến cho tên đệ tử Vương gia nhất thời bị kinh hãi.
Vương Bá đã chết, tộc nhân của mình cũng chết sạch, hiện giờ chỉ còn một mình mình thì còn có ý chí chiến đấu gì? Huống chi một câu nói trước kia của Vương Bá hắn cũng nghe rõ trong tai.
Ma đầu, ma đầu Đường Phong đang ở trước mặt, sau một khắc nữa hắn có thể động thủ tới giết mình hay không? Đầu óc của tên đệ tử Vương gia hoang mang lo sợ, nhất thời sơ ý bị Đoạn Tây Lâu đánh mạnh một chưởng vào trên ngực. Chưởng lực mạnh mẽ đẩy hắn lui về phía sau, vẻ mặt có chút đỏ bừng.