Vô Thường
Chương 113 : Cự kiếm môn đột kích
Ngày đăng: 21:39 21/04/20
Trong phòng, sắc mặt năm người đã trắng bệch, trong nháy mắt nghe được những lời của Đường Phong, các nàng cảm thấy tim thiếu chút nữa cũng ngừng đập, ngây ngốc nhìn bóng dáng Đường Phong rời đi, yên lặng như tờ.
Trước mắt năm người giống như hiện lại cảnh máu chảy thành sông năm đó, cảnh tượng hoang tàn điêu linh, thi thể chất chồng vô cùng khủng bố.
sửng sốt hơn nửa ngày, Dịch Nhược Thần không nhịn được nhẹ giọng hỏi:
- Hắn nói những lời này là có ý gì?
Thiết Lạc Hồng mặt cắt không còn giọt máu:
- Có phải hắn đã biết gì hay không?
Lâm Nhược Diên nói:
- Đừng nhìn ta, ta tới bây giờ cũng chưa từng nói với hắn.
Bạch Tố Y cười khổ xoa nhẹ trán:
- Phong Nhi không có ác ý với chúng ta, ngữ khí của hắn vừa rồi rất bình tĩnh.
Hàn Nhu nói:
- Mọi người có thấy bộ dạng của hắn rất giống nam nhân kia không? Nhất là phía sau, cũng cao ngất và tiêu sái như thế. Còn có nụ cười châm biếm nửa miệng nữa, giống như cùng một khuôn khắc ra vậy.
Mỗi lúc nam nhân kia cười như thế chính là đã động sát khí.
Sau khi Đường Phong cáo biệt Thiên Tú cao tầng liền đi thẳng tới nơi ở của nội tông đệ tử gọi Mạc Lưu Tô dậy.
Bạch Tiểu Lại nhất nhất theo sau, chăm chú nhìn bóng lưng của hắn.
Bạch Tiểu Lại cảm thấy Đường Phong hôm nay lạnh lùng hơn lúc trước rất nhiều, lạnh lùng tới mức khiến người khác muốn tới sưởi ấm cho hắn.
Bên trong vẻ bình tĩnh kia cất giấu một cỗ sát khí mãnh liệt như một mạch nước ngầm khổng lồ, một khi bạo phát ra thì không thể thu lại.
Đường Phong hôm nay cũng rất khó chịu, vì Bạch Tiểu Lại nhất định muốn đi.
Tuy hắn không có khả năng giữ Bạch Tiểu Lại lại được, nên muốn tìm chỗ để phát tiết, Cự Kiếm Môn lại đúng lúc chường mặt tới, hắn đương nhiên không cần phải nương tay.
- Ta biết, nhưng bên cạnh ta không phải còn có một cao thủ sao?
Bạch Tiểu Lại gật đầu nói:
- Ta sẽ bảo vệ A Phong chu toàn, tuyệt đối không để hắn gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn.
- Vậy cũng được.
Ba vị trưởng lão nhẹ nhàng thở ra một hơi, có một Thiên giai cao thủ bên cạnh Đường Phong thì các nàng không cần tiếp tục lo lắng nữa.
- Hơn nữa, lần này có khả năng không cần phải đấu võ.
Đường Phong cười khẽ.
- Phong Nhi, đừng nói bừa.
Dịch Nhược Thần trách cứ một câu,
- Vừa rồi có đệ tử hồi báo, ba ngàn người kia đã vào Tĩnh An thành, chỉ có điều do nhân số quá đông nên phải có thời gian sắp xếp lại. phỏng chừng nửa canh giờ nữa sẽ tới trước mặt chúng ta. Đông người tới như vậy, ý đồ đã quá rõ ràng rồi, há lại có chuyện nói không đánh liền không đánh chứ.
- Các vị sư thúc, ta không phải nói đùa đâu.
Đường Phong chậm rãi nói,
- Mọi người nghĩ lại đi, trong ba ngàn người này, thì đã có một ngàn người không phải là người của Cự Kiếm Môn rồi. Bọn họ cũng không nhất định thật sự muốn tấn công Thiên Tú, chí là bị Cự Kiếm Môn ép buộc mà thôi. Nếu có thể thuyết phục bọn họ rời đi thì cho dù có động thủ thật đi nữa, cơ hội chiến thắng của Thiên Tú ta chẳng phải lớn hơn rất nhiều sao?
Dịch Nhược Thần nói:
- Tuy ngươi nói không sai nhưng đã tới lúc này thì sao có thể thuyết phục một ngàn người kia rời đi chứ? Chuyện này chắc chắn không thể làm được.
- Dù sao cũng phải thử một lần mới biết được đúng không?
Đường Phong tiếp tục nói:
- Nếu ba vị sư thúc đồng ý, Phong Nhi tình nguyện thương thuyết cùng bọn họ, để xem có thể khiến một ngàn người đó rời đi hay không.